Khi Tri Hiểu tỉnh lại cả người vẫn chưa lại sức, mệt mỏi giống như vừa bị đánh một trận vậy. Bên tai vang lên tiếng gió rất nhỏ, có lẽ là thổi từ ngoài cửa sổ vào, làm bức rèm nhẹ nhàng đung đưa.
Cô chậm rãi mở to mắt, trước mắt là một gương mặt mông lung, nôn nóng đau lòng gọi tên cô, Cố Hoài hiện tại giống như tìm lại được báu vật, cẩn thận ngồi lên giường ôm cô vào trong lòng, Tri Hiểu cầm tay anh: “Có phải cả đêm không ngủ không?”
Anh làm sao mà ngủ được, vừa trở lại chung cư liền một khắc không rời ở cạnh cô. Cố Hoài không dám chợp mắt, sợ khi mở mắt ra thì cô đã không còn ở cạnh anh, cảm giác như vậy còn đáng sợ hơn ngàn vạn ngọn gai đâm vào tim, làm anh khủng hoảng. truyện đam mỹ
Tri Hiểu kéo ống tay áo anh: “Giờ anh ngủ một giấc đi!”
“Ngủ không được!”, giọng Cố Hoài khàn khàn, anh áp mặt mình vào mặt cô: “Ôm em một chút là được!”
Tri Hiểu nghiêng người, có vẻ là đụng phải vết thương của Cố Hoài, anh nhíu mày vẫn ôm cô bất động, Tri Hiểu duỗi tay sờ soạng, Cố Hoài giữ tay cô, cười trêu chọc: “Hiểu Hiểu, giờ không phải lúc thích hợp!”
“Anh bị thương sao?”
“Không có.”, thanh âm bình tĩnh ôn nhu, Tri Hiểu vội vã kéo áo sơ-mi của anh ra, Cố Hoài bất đắc dĩ: “Hiểu Hiểu…”
Miệng vết thương trên eo đã băng bó xử lý qua, chỉ là vẫn bị chảy máu, máu thấm một ít qua băng gạc, Tri Hiểu ngây người nhìn vết thương kia, khó mà không đau lòng.
Cố Hoài thở dài một hơi: “Không sao cả, bây giờ đã không có việc gì rồi!”
“Có đau không?”, cô nhẹ giọng hỏi, nhíu chặt mày, đôi mắt mông lung một tầng nước, ngay sau đó nước mắt như trân châu chảy xuống.
Cố Hoài vội nhẹ giọng an ủi: “Không đau, một chút cũng không đau!”
Anh liên tục bảo đảm, Tri Hiểu cũng yên tâm không ít, hôm nay mặt trời dường như lớn hơn mọi ngày, chiếu ánh sáng từ ngoài cửa sổ vào phòng, cảm giác ấm áp phần nào xoa dịu sự mệt mỏi, Tri Hiểu nằm ở trong lòng anh, cẩn thận tránh đi chỗ bị thương của anh: “Vậy anh bồi em đi, anh còn chưa ngủ đủ!”
Có thể là hiệu quả thuốc mê còn chưa hết, hoặc là được Cố Hoài ôm quá thoải mái, Tri Hiểu quả nhiên không bao lâu sau đã ngủ mất.
Nhìn cô ngủ ngon, Cố Hoài nhăn mày, có lẽ là cô có thói quen đem mọi uất ức nuốt vào trong bụng, cho nên khi tỉnh lại cũng không có sự sợ hãi sau khi trải qua những việc đó, nhưng chính là bởi như vậy mới làm Cố Hoài càng thêm ảo não, vì sao không thể bảo vệ tốt cho cô?
Thời gian từng chút trôi qua, anh vẫn ôn nhu nhìn cô gái trong lòng mình, không gian an tĩnh vang lên giọng nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi.”
Đáp lại chỉ là cái nhíu mày của Tri Hiểu, cô xoay người vào trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
*
Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Cố Ninh từ biết Tri Hiểu suýt bị bắt cóc liền rất cao hứng, sáng sớm ra cửa, cùng mấy tiểu thư danh viện uống trà.
Lúc gần đi, Tần Hải Lan gọi cô ta lại, Cố Ninh một bộ ngoan ngoãn: “Hôm nay con sẽ không gây rắc rối!”
Tần Hải Lan bình đạm cười, giơ tay sửa lại váy áo cho Cố Ninh, tư thái khi nói chuyện thể hiện sự ưu nhã không kém bất cứ vị phu nhân nào: “Về sớm một chút, đừng tưởng ba con không biết con làm cái gì, chỉ là mở một mắt nhắm một mắt thôi, con phải nhớ kỹ, làm ông ấy vui.”
Nhắc tới Cố Nho Sinh, Cố Ninh bày ra vẻ thất thần, Tần Hải Lan hận nhất bộ dạng không để bụng này của con gái, cái gì cũng là bà phải ra tay, Cố Ninh thì chỉ biết phá phách, ánh mắt bà dần dần lạnh xuống: “Lời của mẹ con có nghe thấy không?”
Cố Ninh co rúm lại một chút: “Nghe thấy, con sẽ về sớm!”
Xe vừa rời biệt thự không lâu thì đằng sau lập tức có một xe khác bám theo, Cố Ninh chỉ lo ở bên trong xe chỉnh trang, cũng không có phát hiện khác thường.
Thời gian tụ họp sắp tới, tài xế lại giống như không quen đường, rẽ trái rẽ phải đi vào một cái ngõ nhỏ, Cố Ninh nâng chân đá một cái: “Đi đâu vậy? Không quen đường cũng dám làm tài xế à?”
“Tiểu thư đừng gấp, sắp tới rồi!”
Cố Ninh tức muốn hộc máu rống: “Nhanh lên!”
Chỉ là con đường ngày càng lạ lùng, cô ta lúc này mới phát hiện đằng sau có một chiếc xe đi theo, Cố Ninh ngẩng đầu nhìn tài xế nhưng từ phía sau căn bản nhìn không tới mặt hắn ta, Cố Ninh hoảng sợ: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
Tài xế cười: “Tiểu thư, còn chưa tới mà, cô đợi chút.”
Mắt thấy xe đang đi tới vùng ngoại ô, sự hoang vắng khác hẳn trong thành phố, cái này làm cho cô ta nhớ tới Tri Hiểu. Đêm qua, cô ta cũng là dùng cách này bắt cóc Tri Hiểu, suýt nữa có thể làm ả ta bỏ mạng.
Cố Ninh nghĩ đến đầu tiên chính là tên của Cố Hoài, nhất định là hắn ta trả thù cô!
Cô ta bắt đầu điên cuồng đánh vào người tài xế: “Tôi nói anh dừng xe! Tôi nói anh dừng xe có nghe thấy không!”
Tài xế căn bản không thèm nhìn cô ta, mặc kệ cô ta đá như thế nào cũng không chút lay động, chờ tới nơi cần đến, tài xế đột nhiên đem cô ta đẩy ra, xuống xe, gật đầu với Đàm Thận đứng bên cạnh: “Đàm tổng, người đưa tới rồi!”
Đàm Thận nheo mắt nhìn thoáng qua Cố Ninh, cười: “Mang vào!”
“Các người là ai? Các người có biết tôi là ai không?”
Đàm Thận ăn mặc đẹp đẽ, cười hì hì nhìn cô ta: “Đương nhiên biết, cô đây chẳng phải là con gái tư sinh đại danh đỉnh đỉnh sao?”
“Anh câm miệng! Anh có tư cách gì nói như vậy với tôi!”
Một người sợ cái gì thường sẽ hay đụng phải cái đó, lấy Cố Ninh làm ví dụ, cô ta ghét nhất người khác gọi mình là con tư sinh, tiếc là tất cả mọi người xung quanh đều muốn chọc vào nỗi đau của cô ta.
Đàm Thận ném tàn thuốc xuống, hai người đàn ông vạm vỡ giữ cánh tay Cố Ninh đem cô ta đẩy đi phía trước.
Vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, con đường hai bên có mấy tòa cao ốc bỏ hoang, Đàm Thận chọn nơi hẻo lánh nhất, sai người đem Cố Ninh trói lại, cố ý dặn dò không cần thương hương tiếc ngọc, trói chặt một chút.
Không có Cố Nho Sinh và Tần Hải Lan ước thúc, Cố Ninh cũng không cố kỵ cái gì, trong miệng hùng hổ hơn nửa ngày, Đàm Thận nghe mà đau lỗ tai, nhíu mày nói: “Còn nhiều sức ghê, trước cứ bỏ đói cô ta hai ngày đã!”
“Anh dám! Ba tôi tuyệt không sẽ bỏ qua cho anh!”
“À!”, Đàm Thận mặc kệ cô