Sau một tuần, Cố Ninh rốt cuộc được Đàm Thận phái người thả cô ta trở về, biệt thự đèn bật sáng trưng, mỗi một ngã rẽ trên đường đều có bảo vệ, cuối mùa thu cái rét lạnh càng sâu, gió thổi tới cuốn lá cây ven đường bay một vòng rồi lại trở về với đất mẹ.
Một chiếc xe ngừng ở bên ngoài biệt thự, từ bên trong ném ra một cái bao tải sau đó tức khắc đóng cửa rời đi, trong túi có cái gì đó mấp máy, nhưng chỉ một lát rồi không có động tĩnh gì.
Tần Hải Lan nhận được điện thoại ra ngoài liền thấy một bao tải lớn, người hầu tiến lên trước, mới vừa mở ra túi, một mùi hôi thối xộc vào mũi, bà lui ra phía sau vài bước: “Đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ!”
Trên người Cố Ninh bị thương không ít, đối phương giống như cũng không đối xử nhẹ nhàng với con gái, quyền cước khá nặng, trên người chẳng có đâu là lành lặn.
Tắm rửa xong, Tần Hải Lan vén tóc Cố Ninh lên: “Ninh Nhi?”
Cố Ninh cố sức mở to mắt: “Là Cố Hoài… anh ta muốn giết con…”
Tần Hải Lan vẫn biết Cố Hoài là một người tàn nhẫn độc ác, một người như vậy cư nhiên đi làm bác sĩ, khi bà ta biết có chút kinh ngạc nói không nên lời.
“Con nghỉ ngơi trước đã!”
Tần Hải Lan đứng dậy định đi, Cố Ninh giơ tay giữ chặt góc váy bà: “Con nói là Cố Hoài! Sao mẹ không phản ứng gì cả?”
Trong phòng an tĩnh lại, Tần Hải Lan nhìn cô ta, thân thể Cố Ninh bị thương suy yếu, bà chẳng cần tốn sức cũng có thể giật được váy ra từ trong tay Cố Ninh: “Mẹ nghe thấy, nhưng vậy thì sao?”
Bà ưu nhã nện bước đi, thời khắc đóng cửa lại đó, Cố Ninh nắm cái gối bên cạnh ném qua: “Các người đều không thèm để ý đến sống chết của tôi. Được! Tôi tự mình báo thù!”
Cách sinh nhật cô ta ngày càng gần, không bằng đợi tới ngày đó cho bọn họ một đòn trí mạng đi…
*
Rốt cuộc Thịnh Thương đã tỉnh lại, khi nghe y tá nói, Tri Hiểu lập tức chạy qua, chỉ là tới vẫn muộn một bước!
Tô Minh Hòa đã tới trước, không khí phòng bệnh có chút áp lực, Tri Hiểu vội vàng đi qua xem xét tình huống Thịnh Thương, hô hấp ông có chút gấp gáp, có lẽ là bị cái gì kích thích, đôi mắt hung hăng nhìn Tô Minh Hòa.
“Thịnh tiên sinh, ngài làm sao vậy?”
Thịnh Thương dùng ánh mắt liếc qua Tô Minh Hòa, thanh âm nghẹn ngào chậm rãi vang lên: “Tôi không muốn… thấy ông ta.”
Tri Hiểu ngồi dậy nhìn qua: “Tô tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Dặn dò y tá để ý Thịnh Thương, Tri Hiểu cùng Tô Minh Hòa ra khỏi phòng bệnh, phần lớn thời điểm thoạt nhìn ông ta luôn là một người ôn hòa, bây giờ cũng không ngoại lệ: “Bác sĩ Tri, tôi rất thưởng thức cô!”
Cô bình đạm cười: “Cảm ơn ý thưởng thức của ngài, không nghĩ tới ngài lại quan tâm Thịnh tiên sinh như vậy, ba ngày hai bữa lại tới bệnh viện, làm khó ngài rồi, nhưng mấy hôm này có thể không cần tới nữa, y tá bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt Thịnh tiên sinh!”
“Xem cô nói kia!”, Tô Minh Hòa nhấc chân đi về phía ít người yên tĩnh, Tri Hiểu cũng theo đi, ông ta nói: “Tôi cùng Thịnh Thương là lão bằng hữu nhiều năm, lão bằng hữu tới thăm nhau không phải rất bình thường sao?”
“Nhưng Thịnh tiên sinh có vẻ không thích lắm!”
“Đó chỉ là hiểu lầm!”
Tri Hiểu nhướng mày, thử hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Tô Minh Hòa nhìn cô một cái: “Bác sĩ Tri, cô chỉ là bác sĩ, chữa khỏi cho người bệnh là chức trách của cô, hành vi tìm hiểu đời sống cá nhân của người bệnh như vậy, không nên!”
“Đúng!”, cảm xúc Tri Hiểu không có gì thay đổi: “Vậy Tô tiên sinh hôm nay muốn nói gì với tôi?”
Nơi này rất an tĩnh, là nơi nghỉ ngơi của các bác sĩ, nhóm bác sĩ thi thoảng sẽ tới đây ngồi, ngoài lớp cửa kính là nhân viên y tế bận rộn, Tô Minh Hòa nhìn xung quanh một cái, thư ký cầm lấy khăn giấy xuổi qua sô pha, Tô Minh Hòa lúc này mới ngồi xuống: “Bác sĩ Tri, cô cũng ngồi đi.”
Tri Hiểu vừa mới ngồi xuống, Tô Minh Hòa liền đưa qua một tấm danh thiếp: “Bác sĩ Tri, tôi đã nói rồi, tôi rất thưởng thức cô!”
Ông ta nhìn cô một lượt với anh mắt đánh giá, tiếp tục nói: “Cô tuổi trẻ xinh đẹp, y thuật cao minh, là một lựa chọn không tồi!”
Cô liếc qua tấm danh thiếp trên bàn, không nhận lấy, danh thiếp thiết kế đơn giản, chỉ có một cái tên và một dãy số điện thoại.
Là Tô Dập.
Tri Hiểu cười nhạt hỏi lại: “Tô tiên sinh đây là có ý gì?”
Tô Minh Hòa bật cười, trên mặt thế nhưng xuất hiện vài phần thần sắc ngượng ngùng, càng làm cho Tri Hiểu ngoài ý muốn chính là lời ông ta nói.
“Bác sĩ Tri cũng xấp xỉ tuổi con trai tôi, tôi làm cha nó cũng thay nó để ý một chút, không biết cô có hứng thú cùng ta con trai tôi làm quen không?”
Thì là muốn cô về phe ông ta!
Tô Minh Hòa với Thịnh Thương, chuyện này, người để ý chỉ có Cố Hoài và Tri Hiểu, Cố Hoài với ông ta thoạt nhìn có vẻ quen biết nhau.
Cũng đúng, cây lâu năm trong ngành, đương nhiên quen biết, Tô Minh Hòa cũng rõ ràng Cố Hoài khó thuyết phục, cho nên xuống tay từ cô.
Chỉ là…
Tri Hiểu đem tấm danh thiếp kia đẩy trở về: “Ngại qua, tôi không có hứng thú!”
Tô Minh Hòa hình như cũng không có kinh ngạc lắm, biểu tình có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, nhưng tôi cảm thấy hai đứa có duyên phận, đến lúc đó bác sĩ Tri có thể suy nghĩ lại, xem là Cố Hoài tốt, hay là con trai tôi tốt!”
“Con trai ngài tất nhiên rất ưu tú, nhưng tuyệt không phải người tôi sẽ lựa chọn.”, trong lời nói của cô không có chút khách sáo, là cự tuyệt không lưu tình chút nào.
Như thế ngược lại khơi dậy vài phần tâm tư hiếu thắng của Tô Minh Hòa, người làm ăn chính là như vậy, hợp đồng càng