Tri Hiểu đứng ở bên ngoài biệt thự Cố gia hồi lâu, gió rét làm cô phải kéo kín áo khoác lại, ngửa đầu nhìn biệt thự cao cấp trước mặt, cô thở dài một hơi, hai giờ trước cô nhận được một tin nhắn của Cố Hoài.
“Chứng cứ ở chỗ Cố Nho Sinh!”
Cô nhấc chân đi vào trong, một hầu gái mở cửa ló đầu ra nhìn cô: “Tiểu thư, cô có việc gì không?”
“Tôi tìm Cố tiên sinh!”
Hầu gái chớp mắt kinh hoảng, Tri Hiểu nhăn mày: “Làm sao vậy?”
“Không… không có việc gì, tiên sinh không ở nhà, tiểu thư hôm khác lại đến đi!”
Người hầu gái căng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, khẩn trương nắm chặt cánh cửa, nhìn kiểu gì cũng là bộ dáng chột dạ, Tri Hiểu giơ tay đẩy cửa: “Để tôi đi vào!”
Đối phương bắt đầu luống cuống, vội vàng muốn đóng cửa lại, cũng may Tri Hiểu từng học võ, cô khống chế tay cô hầu gái, dùng sức đẩy ra, cô ta ngã trên mặt đất, kinh ngạc nhìn cô: “Cô không thể gặp tiên sinh!”
Tri Hiểu cảm thấy không thích hợp, trong đại sảnh lớn trống rỗng, trừ bỏ cô hầu gái trước mặt, thế nhưng không còn ai khác.
“Phu nhân và tiểu thư nhà các người đâu?”
“Tôi không biết!”
Sự yên tĩnh quỷ dị ở đây đã làm lộ ra vẻ khác thường, hành động kỳ lạ của hầu gái càng làm Tri Hiểu nghi ngờ, cô bước nhanh tới phòng Cố Nho Sinh, ông ta không ở bên trong.
Tri Hiểu lần lượt tìm từng phòng, thế nhưng đều không tìm thấy Cố Nho Sinh đâu, hầu gái khẩn trương đi theo phía sau cô, vẫn luôn khuyên bảo: “Tiểu thư, tiên sinh không ở nhà!”
“Nhưng tôi thấy dáng vẻ của cô thì không như vậy!”, cô xoay người nhìn chằm chằm người hầu gái: “Cố tiên sinh ở đâu?”
Cô ta vội lắc đầu: “Tôi không biết!”
Tri Hiểu quan sát người hầu gái một lát, cô ta khẩn trương lau mồ hôi trên đầu, ấp úng nói: “Tiểu thư, cô… cô nhìn tôi như vậy làm gì?”
Tri Hiểu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ung dung nhìn hầu gái trước mặt: “Trước khi tới đây tôi đã kiểm tra rồi, Cố tiên sinh không ở công ty, cũng không hề xuất ngoại, thư ký nói thời gian gần đây Cố tiên sinh đều ở nhà, điện thoại không nhận, bưu kiện cũng không xem, cô nói một chút xem, ông ấy có thể đi đâu?”
“Tôi… sao tôi biết được?”
Hầu gái càng ngày càng khẩn trương, hai tay nắm chặt lại, Tri Hiểu đánh giá cô ta một cái: “Vậy tôi đi báo án!”
“Không, không, không, không cần!”
Tri Hiểu móc di động ra: “Sao lại không cần, Cố tiên sinh mất tích như vậy, chuyện này đã có thể lập án rồi, cô còn nói không cần?”
“Cầu xin tiểu thư mà!”, hầu gái cuống quít quỳ gối trước mặt cô: “Nếu cô báo án, phu nhân nhất định sẽ giết tôi! Cầu xin cô đừng báo mà!”
Tri Hiểu nhướng mày, xem ra cô đoán không sai, Cố Nho Sinh mất tích quả nhiên có liên quan tới Tần Hải Lan, cô không lập tức thu hồi di động, thấp giọng dò hỏi: “Tần phu nhân và tiểu thư của cô đâu?”
“Phu nhân và tiểu thư đi tham gia yến hội, phải ngày mai mới trở về.”
“Bây giờ phu nhân và tiểu thư đều không ở, cô nói cho tôi biết Cố tiên sinh ở đâu?”
“Tôi không… không biết!”
Tri Hiểu bấm số điện thoại cảnh sát, người hầu gái cuống quít nói: “Ở gác mái! Ở gác mái! Xin cô đừng báo án mà!”
Trong điện thoại vang lên giọng nữ cảnh sát: “Mời nói!”
Tri Hiểu cong môi cười, nói một tiếng: “Xin lỗi” rồi cúp điện thoại.
Cô lập tức đi lên gác mái, hầu gái đuổi kịp phía sau, Tri Hiểu hỏi cô: “Vì sao Cố gia chỉ có mình cô?”
“Phu nhân sợ người khác biết… cho nên đuổi việc phần lớn người hầu, bà ấy thấy tôi thành thật liền giữ lại để tôi chăm sóc tiên sinh, cho nên tiểu thư, xin cô đừng báo án, tôi không muốn mất đi công việc này!”
Gác mái có chút gió lùa vào, cửa sổ không đóng cẩn thận, lại bởi vì ở trên cao nên có cảm giác lạnh lẽo lạ thường, Tri Hiểu cảm thấy tay chân lạnh đi mấy phần, người hầu nhìn qua cửa sổ, hổ thẹn cười cười.
Tri Hiểu cười đáp lại: “Phu nhân của cô có bí mật gì không thể để cho người khác biết?”
“Cái này…”
Tri Hiểu đẩy cửa phòng gác mái ra, trong phòng nhỏ hẹp, Cố Nho Sinh yên lặng nằm trên giường. Cô cau mày bước nhanh qua đó, ông trợn tròn mắt bất lực nhìn cô, mở miệng lại nói không nổi một câu, thân thể cứng đờ.
Ông cố gắng muốn nói gì với Tri Hiểu. Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua hầu gái, cô ta lại dám cầm gậy đánh lén sau lưng cô, Tri Hiểu nghiêng người tránh thoát, đá cái gậy lệch hướng sang chỗ khác.
Dù sao cô ta không như Tri Hiểu biết Tae Kwon Do, cầm gậy múa loạn, căn bản không làm gì được Tri Hiểu, lại nhanh chóng bị áp chế hoàn toàn.
Trên giường, Cố Nho Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tri Hiểu tìm dây thừng trói người hầu gái lại, lập tức đi xem xét tình huống Cố Nho Sinh, còn vì sao ông ta lại thành như vậy, có lẽ phải tới bệnh viện mới biết được!
Tri Hiểu báo cho Tri An gọi cấp cứu, đồng thời cũng báo cảnh sát luôn!
*
Tô Minh Hòa đi theo Cố Hoài một vòng lớn, lại chẳng đi đến đâu, thấy anh về nhà, Tô Minh Hòa mới biết mình bị chơi rồi, nổi giận đùng đùng đá tài xế một cái: “Trở về!”
Ông ta quay lại chỗ Quý Minh Y, bà đang uống rượu trong phòng một mình, nhìn thấy ông ta cũng đã không còn nhiệt tình như trước, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ông đã đến rồi!”
“Các người hợp nhau chơi tôi?”
“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì!”
Bà ngửa đầu uống một ngụm rượu, cảm giác nóng rực chảy vào cổ làm bà ho khan, bà vừa rơi lệ vừa cười to, bộ dáng điên điên khùng khùng làm Tô Minh Hòa vô cùng chán ghét.
Nhưng hôm nay, ông ta nhất định phải lấy được băng ghi âm kia, cứng không được, vậy thì mềm.
Tô Minh Hòa cầm chai rượu cạnh bà mở ra, rót một ly rồi cụng ly với bà: “Tôi cùng bà uống!”
“Được thôi!”, nước mắt bà chảy từ khóe mắt xuống cằm, liếc ông ta một cái, vũ mị nói: “Chúng ta đã lâu không cùng uống rượu, hôm nay phải uống cho say.”
“Minh Y, bà biết tôi cũng từng yêu bà!”
Mắt bà sáng lên: “Vậy lúc trước sao ông không đồng ý ở bên tôi?”
“Tôi kiêng kị Phương gia, khi bà tới tìm tôi, tôi không biết mình đã vui mừng cỡ nào, tôi chỉ muốn được ở bên bà, vô ưu vô tư, vô cùng vui sướng.”
“Bây giờ chúng ta vẫn có thể!”, Quý Minh Y chờ mong nhìn ông ta, Tô Minh Hòa thở dài một hơi: “Nhưng bây giờ có người muốn đẩy tôi vào chỗ chết, bà vẫn sẽ bảo vệ tôi như lúc trước sao?”
“Tất nhiên, nhưng tôi có lỗi với Lạc Tinh, cô ấy