Cảnh tượng bác sĩ Cố mất khống chế như vậy là lần đầu tiên những người ở bệnh viện được thấy. Tri Hiểu đang ở trong phòng sinh, Cố Hoài chờ bên ngoài gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, mặt sắp đen như cục than luôn, người khác khuyên không nổi, cuối cùng cũng chịu thua.
Cứ cách năm phút anh lại chạy tới hỏi bác sĩ sản khoa: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Bác sĩ bị truy hỏi một buổi trưa, suýt nữa tức phát khóc: “Bác sĩ Cố, anh hẳn phải biết khoa sản của bệnh viện chúng ta rất xuất sắc chứ. Phụ nữ sinh con thôi mà, anh yên tâm, nhất định sẽ mẫu tử bình an!”
Cố Hoài cảm thấy có vài phần yên ổn, nhưng vẫn bất mãn với câu nói “Phụ nữ sinh con thôi mà!” của bác sĩ.
Anh nhíu mày, áy náy lẩm bẩm: “Về sau không bao giờ sinh nữa!”
Khi Tri Hiểu mang thai anh đã đọc sách về thai sản rất nhiều, mỗi lần đọc đều đem anh dọa tới mồ hôi lạnh đầm đìa, anh sợ Tri Hiểu phải sinh con, sợ lúc cô nằm trên bàn mổ!
Bởi vì anh sợ, Tri Hiểu ngược lại cảm thấy rất bình thường, lúc vào phòng sinh còn an ủi anh: “Em và bảo bối đều sẽ bình an ra ngoài!”
Cố Hoài nắm chặt tay cô, cúi người hôn cô: “Em nhất định phải bình an, anh chờ em!”
Giọng anh có chút nghẹn ngào, Tri Hiểu nhìn thấy anh có chút khủng hoảng và bất an, tay cô đặt trên cái bụng lớn của mình: “Yên tâm, em nhất định không có việc gì!”
Tuy rằng khi Tri Hiểu vào phòng sinh cười rất tươi, nhưng theo thời gian chờ đợi, Cố Hoài càng ngày càng áp lực, anh bắt đầu đứng ngồi không yên lên.
Tri An vội ngồi cách xa anh một chút, nhỏ giọng nói với cha mẹ: “Cố Hoài đây là sắp điên mất rồi!”
“Con bớt bớt đi!”
Vốn dĩ mọi người đều không khẩn trương lắm nhưng đều bị Cố Hoài làm cho lo lắng theo, bỗng nhiên từ trong phòng sinh có một y tá chạy ra, khẩn trương hô to: “Sản phụ xuất huyết, mau thông báo với kho máu!”
Cố Hoài nắm chặt vai y tá, đỏ cả mắt, giọng nói áp lực không nén được run rẩy: “Hiểu Hiểu thế nào? Tình huống bây giờ thế nào?”
Y tá bị dọa cho phát ngốc, vội vàng phản ứng lại: “Không không, không phải bác sĩ Tri, là một vị sản phụ khác.”
Ba hồn bảy phách của Cố Hoài một lần trở về đúng chỗ, nghĩ mà sợ, anh ngồi phịch xuống ghế, Tri An bĩu môi: “Cậu đừng dọa người như vậy được không, Hiểu Hiểu sẽ không có việc gì!”
Cửa phòng sinh lại mở ra lần nữa, bác sĩ chạy nhanh ra báo tin vui: “Bác sĩ Cố, chúc mừng anh, bác sĩ Tri sinh rồi!”
Cố Hoài lập tức đứng lên: “Hiểu Hiểu đâu, cô ấy thế nào?”
“Bác sĩ Tri mệt quá ngủ rồi, không sao cả!”
Y tá đẩy Tri Hiểu từ phòng sinh ra ngoài, bộ dạng cô đầm đìa mồ hôi có chút chật vật, làm Cố Hoài đau lòng một trận. Anh cũng không rảnh lo cho con, vội vàng đưa Tri Hiểu tới phòng bệnh nghỉ ngơi.
Khi Tri Hiểu tỉnh dậy không nghĩ tới lại thấy Cố Hoài đầu tiên, hẳn là anh đã khóc, đôi mắt rõ ràng sưng đỏ, cô sửng sốt một chút: “Anh làm sao vậy?”
“Không… không có việc gì!”
Anh sẽ không nói mình gặp ác mộng, mơ thấy cô qua đời vì sinh con, sau khi giật mình tỉnh dậy từ ác mộng, anh ôm con khóc rất lâu!
Cố Hoài cẩn thận ôm cô, ôn nhu nói: “Cảm ơn em, cảm ơn em vẫn bình an khỏe mạnh, cảm ơn em vẫn chịu ở bên anh!”
Anh nỉ non bên tai cô, Tri Hiểu bất đắc dĩ cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua em bé đang ngủ say, rốt cuộc hai người này, ai mới là trẻ sơ sinh vậy.
[Hai: Ba ba yêu con không?]
“Ba ba yêu con không?”, cô con gái mới ba tuổi đứng trước mặt Cố Hoài, bĩu môi hỏi.
Cố Tri Ái lớn lên rất xinh đẹp, giống như bản tổng hợp của Cố Hoài và Tri Hiểu vậy, mềm mại đáng yêu, lúc này cô bé chắp hai cánh tay nhỏ lên eo, chất vấn: “Ba ba yêu con không?”
Cố Hoài ngồi ở mép giường đọc sách, nhẹ nhàng đẩy mắt kính, đầu cũng không nâng, thanh âm ôn hòa trả lời: “Yêu!”
“Không! Chú Đàm nói ba ba chỉ yêu mẹ!”
Anh liếc bé con một cái, nhăn nhăn mày: “Bọn họ lừa con thôi, hôm nào ba ba sẽ giáo huấn bọn họ.”
Cô khổ sở