Trong mắt Cổ Sa, Tang Tửu hoàn toàn không xứng có được chiếc nhẫn này, Tang Tửu biết viên kim cương bên trên đáng giá bao nhiêu sao?
Tang Tửu cứ thế tùy tiện đeo vào cổ, dường như hoàn toàn không hề để tâm.
Trong đầu cô ta xuất hiện mấy chữ, phí phạm của trời.
Rõ ràng Tang Tửu nhận ra Cổ Sa đang thất thần, cô nghiêng người tới: “Tiền bối, sao vậy?”
Dường như bị giọng nói của cô đánh thứ, Cổ Sa hoàn hồn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Không có gì, biểu hiện của cô hôm nay không tồi.”
Cho dù Cổ Sa có che giấu tốt cỡ nào thì Tang Tửu cũng có thể nhìn ra lời khen của cô ta không thật lòng.
Tang Tửu cười, không nhiều lời: “Cảm ơn tiền bối.”
Sau khi rời khỏi phim trường, Tang Tửu ngồi trong xe suy nghĩ, thái độ của Cổ Sa dành cho cô hơi kỳ quặc.
Tang Tửu từng nghe đến những tin đồn về Cổ Sa, mặc dù bia miệng của cô ta tốt nhưng tính tình nóng nảy, không thể nào quan tâm đến một người mới ngay ngày đầu vào đoàn phim được.
Lẽ nào màn tiếp ứng nặc danh kia chọc giận cô ta rồi?
Tang Tửu hoàn toàn không tìm được manh mối gì về chuyện này, có thế nào thì cô cũng không nghĩ ra được người tiếp ứng cho cô lại là Nghiêm Mô bị cô hắt rượu.
*
Lúc không cần quay phim, vốn dĩ Tang Tửu có thể ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Tang Mai lại kiếm chuyện cho cô làm.
“Lê Nguyên là con trai của bạn mẹ, thằng bé vừa từ nước ngoài về, vẫn chưa quen với thủ đô cho lắm nên con đưa thằng bé đi đây đi đó dạo đi.”
Dường như biết Tang Tửu sẽ từ chối, Tang Mai lại nói: “Mẹ biết con bận, nếu con thật sự không thể đi được thì mẹ đi, không phiền đến con nữa.”
Tang Tửu nào có từ chối Tang Mai, thế là chuyện này cứ quyết định như thế.
Trước khi ra ngoài, Tang Tửu nhìn gương, chỉnh lại khẩu trang.
Cô ngồi trên xe đến quán cà phê Hoa Thần, cà phê và món điểm tâm ngọt ở đây rất có tiếng, giá cũng cao hơn nhiều so với giá thị trường.
Tang Mai nói Lê Nguyên đã đặt phòng bao ở quán cà phê Hoa Thần rồi, cô đến thẳng đó là được.
Tang Tửu đến nơi, cô vừa đi về phía phòng bao vừa nghĩ ngợi, chẳng phải cô phải đưa Lê Nguyên đi dạo à, sao cứ cảm thấy Lê Nguyên còn rành ở đây hơn cả cô thế nhỉ.
Tang Tửu không nghĩ nhiều mà đi vào phòng bao, Lê Nguyên vừa thấy Tang Tửu đã đứng lên, cười nói: “Chào Tang tiểu thư, tôi là Lê Nguyên.”
Tang Tửu lịch sự gật đầu, cô nhìn Lê Nguyên, anh ta trông khôi ngô, trên người mang theo phong độ của người trí thức, mặc một bộ vest, trông vô cùng trang trọng.
Sau khi ngồi xuống, Lê Nguyên đẩy menu đến trước mặt Tang Tửu: “Tang tiểu thư thích gì thì cứ gọi đi.”
Tang Tửu gọi cà phê và điểm tâm ngọt, Lê Nguyên nhìn Tang Tửu, dường như anh ta hơi căng thẳng: “Tôi tự giới thiệu trước, năm nay tôi hai mươi bảy, hiện tại là một bác sĩ ngoại khoa.”
Tang Tửu hờ hững lắng nghe, tại sao Lê Nguyên lại muốn nói tuổi tác và nghề nghiệp của anh ta cho cô, mấy cái này liên quan gì đến cô?
Lúc này, Lê Nguyên lại nói tiếp: “Bình thường tôi thích bơi lội, chơi bóng rổ, không biết sở thích của Tang tiểu thư là gì?”
Khoan đã? Tang đại tiểu thư thông minh lanh lợi càng nghe càng thấy sai sai, chẳng phải bảo chỉ cần tận tình làm chủ nhà thôi à? Sao cứ có cảm giác như đang xem mặt nhỉ?
Tang Tửu bỗng chốc hiểu ra, thì ra Tang Mai giấu cô, muốn để cô với Lê Nguyên xem mặt.
Tang Tửu hoàn toàn không muốn yêu đương, cô cố ý nói: “Thực ra con người tôi chẳng có sở thích gì, chỉ thích tiêu tiền thôi, một tháng ít nhất phải tiêu mấy triệu, thỉnh thoảng tiêu cả chục triệu cũng là bình thường.”
Tang Tửu thầm nghĩ, tôi nói vậy anh còn còn nói tiếp được gì nữa?
Kết quả Lê Nguyên cười: “Tang tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, thích tiêu tiền là vô cùng bình thường.”
Tang Tửu: “…”
Tang Tửu lại nghĩ ra một chiêu, cố ý nhắc nhở: “Anh biết đấy, tôi hắt rượu và Nghiêm Mô, tính tình của tôi không tốt lắm.”
Lê Nguyên vẫn cười: “Tang tiểu thư thẳng tính, chắc chắn là Nghiêm Mô làm gì đó không thỏa đáng, tôi thông cảm cho Tang tiểu thư mà.”
Tang Tửu: “…” Câu này bảo cô tiếp lời thế nào được!
Cho dù Tang Tửu nói thế nào thì Lê Nguyên luôn nở nụ cười ôn hòa, Tang Tửu bất lực, tìm cớ đi vệ sinh để nghĩ cách khác.
Lúc Tang Tửu đi thì bị Tưởng Thiếu Du nhìn thấy, Tưởng Thiếu Du liếc nhìn người đàn ông trong phòng bao, anh ta nghĩ ngợi rồi chân bước rẽ hướng, đi về phía Thế Hòa.
Lúc Tưởng Thiếu Du đến Thế Hòa, Ôn Quý Từ đang đọc tài liệu, anh rũ mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Tưởng Thiếu Du nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy ban nãy, nói với vẻ hóng hớt: “A Từ, cậu đoán xem hôm nay tôi thấy ai đang xem mắt?”
Ôn Quý Từ chẳng thèm ngẩng đầu: “Không có hứng thú.”
Tưởng Thiếu Du sớm đã đoán được câu trả lời của Ôn Quý Từ, anh ta tự nói: “Tôi thấy em gái cậu đang…”
Hai chữ rõ ràng đó lọt vào tai Ôn Quý Từ, anh ngẩng phắt đầu lên, giọng nói hơi trầm: “Cậu nói ai?”
Mặc dù Tưởng Thiếu Du thấy phản ứng của Ôn Quý Từ rất lạ, nhưng anh ta không hỏi kỹ mà nói tiếp: “Hình như em gái cậu đang xem mắt.”
Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ đột nhiên đứng lên đi về phía cửa, anh đi rất vội, ngay cả áo khoác cũng không cầm.
Tưởng Thiếu Du khó hiểu: “A Từ, cậu đi đâu đấy?”
Không ai trả lời anh ta.
Ôn Quý Từ không nhìn ngang liếc dọc mà đi thẳng qua bên cạnh Tưởng Thiếu Du, môi anh mím thành một đường thẳng như đang giấu cảm xúc rất sâu.
Ôn Quý Từ đi rất nhanh, lúc Tưởng Thiếu Du nhìn ra ngoài cửa, cửa mở toang nhưng đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa, chỉ có tiếng gió vù vù.
Ôn Quý Từ ngồi trên chiếc Pagani, anh dùng lực mở cửa xe nhưng tay lại hơi run rẩy.
Anh hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh.
Xe đi về phía trước, tay Ôn Quý Từ gác trên vô lăng, xương bàn tay hơi gồ lên, mu bàn tay trắng bệch nổi lên gân xanh.
Gió ngoài cửa sổ phần phật thổi qua, mọi thứ như trở thành ảo ảnh.
Lúc này, trong đầu Ôn Quý Từ chỉ vang vọng một câu.
Cô đang xem mắt… cô đang xem mắt.
Câu này như một tia chớp trắng, mở ra đi bóng tối ngưng tụ, cũng mở ra cảm xúc u ám trong đáy lòng Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ đột nhiên giẫm chân ga, tăng tốc, xe lao nhanh về trước.
Quán cà phê Hoa Thần hơi xa Thế Hòa, nhưng Ôn Quý Từ đã rút ngắn thời gian gấp mấy lần, chẳng mấy chốc đã đến đây.
Ôn Quý Từ bước nhanh vào quán cà phê, đi đến bên ngoài phòng bao mà Tưởng Thiếu Du nói.
Anh mở cửa, dáng người mảnh mai kia lọt vào mắt anh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tang Tửu, tất cả lý trí của Ôn Quý Từ đều sụp đổ, tất cả những kiềm nén và ẩn nhẫn đều trở thành trò cười.
Tang Tửu không biết Tưởng Thiếu Du nói chuyện cô với Lê Nguyên xem mắt cho Ôn Quý Từ, cô nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên rồi sững sờ.
Sao Ôn Quý Từ lại đến đây?
Ôn Quý Từ đi đến bên cạnh Tang Tửu, anh bỗng cúi người xuống, đặt tay lên bả vai cô rồi kéo cả người cô lên.
Mỗi một chữ Ôn Quý Từ thốt ra đều rất hờ hững và lạnh lùng: “Đi theo anh.”
Tang Tửu nhìn Lê Nguyên: “Đợi đã…” Mặc dù cô cũng không muốn ngồi đây, nhưng theo phép lịch sự thì trước khi đi phải chào tạm biệt một tiếng chứ.
Đáy mắt Ôn Quý Từ đen kịt, anh lên tiếng, vẫn là câu cũ nhưng giọng điệu lạnh lùng hơn: “Đi theo anh.”
Tang Tửu bị kéo đi, nhưng cô không quên đeo khẩu trang.
Ôn Quý Từ dùng lực rất mạnh, anh gần như kéo cả người cô đi tới trước, Tang Tửu không có sức để phản kháng, chỉ có thể rời đi với anh.
Tang Tửu ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn cằm lạnh lùng của Ôn Quý Từ.
Dáng vẻ không chút biểu cảm của Ôn Quý Từ đáng sợ quá, hệt như cơn gió cuồn cuộn trong ngày đông, gió bị xé toạc nhưng cái lạnh phía sau lại càng rét buốt hơn.
Trong lòng Tang Tửu bất giác thấy hoảng sợ, cô muốn giằng tay ra nhưng chẳng thấm vào đâu.
Thậm chí cô còn cấu vào cánh tay Ôn Quý Từ, nhưng anh như thể không cảm thấy đau, vẫn nắm chặt lấy tay cô, hoàn toàn không thoát được.
Tang Tửu hít sâu một hơi: “Anh, anh làm đau em.”
Ôn Quý Từ bỗng dừng lại, anh cúi người nhìn thẳng vào Tang Tửu.
Anh gập tay Tang Tửu lại rồi nhấc chả người cô lên.
Tay Tang Tửu gần như tì dưới môi Ôn Quý Từ, hai người rất gần nhau, bỗng chốc sát lại, hơi thở lại càng lạnh hơn.
Ôn Quý Từ nhìn đăm đắm vào Tang Tửu, chậm rãi nở một nụ cười lạnh như băng: “Làm đau em sao?”
Tang Tửu nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù Ôn Quý Từ đang cười nhưng ngay cả đuôi mày của anh cũng lạnh lẽo, cô thực sự không biết rốt cuộc anh đang bực cái gì.
Ôn Quý Từ nhìn thẳng vào Tang Tửu bằng ánh mắt gần như suồng sã, có vẻ anh hoàn toàn không có ý định thu lại.
Cảm xúc u ám không rõ trong lòng lại ập đến, là bông hoa mọc trên lưỡi dao, cũng là đóm lửa cháy trong băng tuyết.
Ôn Quý Từ để mặc cho nó nhen nhóm, nặng trĩu bao phủ cả trái tim anh.
Ôn Quý Từ ngiêng đầu không nhìn Tang Tửu nữa, một tay anh kéo cánh tay Tang Tửu, tay kia mở cửa xe, sau đó đột ngột đẩy Tang Tửu vào trong.
Tang Tửu bị ném vào trong xe, cô hoàn toàn đơ ra.
Ôn Quý Từ điên rồi sao? Anh muốn đưa cô đi đâu? Hơn nữa sao tự dưng anh lại giận dữ đến thế?
“Bụp”, Ôn Quý Từ đóng cửa xe, đi về bên kia, chuẩn bị lên xe.
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ