Bãi đỗ xe vắng vẻ, cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Mấy hôm nay, trận tuyết đầu lâu lắm rồi không rơi, nhưng nhiệt độ trong đêm lại giảm mạnh, lòng bàn chân Nhan Gia toát ra hơi lạnh.
Từ trước đến nay cô ta chính là thiên chi kiêu nữ, gia cảnh giàu có.
Đối diện với người đàn ông hoàn hảo người người ngưỡng mộ như Ôn Quý Từ, tất nhiên Nhan Gia cũng rung động.
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, cô ta chưa từng quên đi cảm giác tim đập nhanh vì Ôn Quý Từ của khi trước.
Cho dù một đêm lụn bại thì cô ta và Ôn Quý Từ cũng đã khác nhau một trời một vực rồi.
Ôn Quý Từ vẫn luôn đứng trên đỉnh cao, nhưng cô ta chỉ có thể hạ thấp yêu cầu của mình, ở bên một người mà bản thân cô ta không hề thích.
Đã lâu như vậy nhưng cô ta luôn cố gắng một lần vì bản thân.
Cho dù Ôn Quý Từ không yêu cô ta thì có làm sao, trong lòng anh giấu Tang Tửu, cũng chỉ có thể buộc chặt với cô ta.
Nhan Gia mượn góc khuất của bãi đỗ xe, bàn tay đã đông cứng lại hơi run rẩy lấy điện thoại trong túi xách ra.
Ống kính nhắm chuẩn vào xe của Ôn Quý Từ, phóng to.
Cảnh Ôn Quý Từ cúi đầu hôn Tang Tửu hoàn toàn được chụp lại.
Xe Ôn Quý Từ không đậu ở bãi đỗ quá lâu, chẳng mấy chốc đã rời khỏi đó.
Xe biến mất khỏi tầm mắt của Nhan Gia, cô ta mới từ sau cây cột đi ra.
Cô ta cụp mắt nhìn bức ảnh trên màn hình, nở nụ cười lạnh lùng.
Có lẽ Ôn Quý Từ rất yêu Tang Tửu, vậy thì cô ta sẽ khiến anh yêu mà không có được.
Bãi đỗ xe yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Nhan Gia vừa định đi thì lập tức dừng lại xem, đáy mắt lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Chuông reo một lúc Nhan Gia mới nghe máy.
“Tiểu Gia, vừa rồi mãi không nghe máy, xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia điện thoại truyền đến, dịu dàng và đầy quan tâm.
Người nói chính là Hình Tu, chồng chưa cưới đã thích Nhan Gia nhiều năm.
Lúc Hình Tu và Nhan Gia vừa ở bên nhau đã bị gia đình phản đối, anh ta cố gắng vượt qua mọi trở ngại, ầm ĩ không vui với người nhà mới đính hôn được với Nhan Gia.
Vì vậy, Hình Tu càng quý trọng tình cảm không dễ gì có được này.
Nhan Gia bĩu mô, Hình Tu là lựa chọn được đưa ra dưới tình cảnh cô ta không thể nào ở bên Ôn Quý Từ được nữa.
Mà bây giờ, cô ta đã có cơ hội để tiếp cận Ôn Quý Từ, thế nên cô ta nói qua loa lấy lệ: “Đi dạo bên ngoài có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Hình Tu vẫn dịu dàng: “Cần anh đi đón em không?” Còn chưa nói xong đã bị Nhan Gia ngắt lời: “Không cần, em về nhà sẽ nhắn tin cho anh.” Nhan Gia nhanh chóng cúp điện thoại.
Ngày mai cô ta sẽ đi tìm Ôn Quý Từ để ngả bài, nghĩ đến cảnh đó, Nhan Gia không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.
Sau khi xe của Ôn Quý Từ rời khỏi bãi đỗ, anh lái thẳng về Cầm Thủy Loan.
Tang Tửu vẫn ngồi ở ghế lái phụ ngủ say, cô uống thuốc cảm, tác dụng của thuốc vẫn đang phát huy.
Ôn Quý Từ không định đánh thức cô, sau khi xe dừng lại, anh vòng đến cửa xe bên kia.
Dưới ánh trăng mờ, Tang Tửu cảm nhận được có người đến gần, tay Ôn Quý Từ vừa nâng sau đầu cô lên, Tang Tửu đã mơ màng mở mắt: “Đến nhà rồi ạ?”
Ôn Quý Từ ‘ừm’ một tiếng: “Muốn để anh bế hay em tự đi?”
Nói thì nói vậy nhưng động tác tay của Ôn Quý Từ không hề dừng lại, anh tiếp tục khom người, định bế Tang Tửu xuống xe.
Tang Tửu đẩy Ôn Quý Từ ra, giọng nói vừa tỉnh dậy vẫn còn chút ngái ngủ, nhưng lời nói thì vẫn chẳng nhượng bộ gì.
“Chân em vẫn khỏe mạnh, em tự đi được.”
Ôn Quý Từ cũng không cưỡng cầu, nghiêng người để Tang Tửu xuống xe.
Tang Tửu không để ý, lúc cô lên tầng, Ôn Quý Từ đi phía sau không xa không gần, cách cô hai bậc thang, tránh để Tang Tửu mơ màng bị ngã.
Cho đến khi Tang Tửu đóng cửa phòng lại, Ôn Quý Từ mới vòng về phòng mình.
Sáng sớm Ôn Quý Từ đã đến công ty, gần đây công ty đang đàm phán về một dự án phát triển đất đai, cũng đã đàm phán xong điều kiện, hôm nay sẽ ký hợp đồng.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ôn Quý Từ lại mở cuộc họp cả sáng, ngay cả bữa trưa cũng không kịp ăn, tin nhắn của Nhan Gia gửi đến.
Cũng không biết Nhan Gia có được số điện thoại của Ôn Quý Từ từ đâu, cô ta không đề tên, Ôn Quý Từ cũng chẳng lưu số của cô ta, tất nhiên anh không biết tin nhắn do ai gửi đến.
Trong tin nhắn của Nhan Gia chỉ có một tấm ảnh, không để lại lời gì.
Ảnh được chụp ở bãi đỗ xe, người đàn ông ngồi trong chiếc Pagani khom lưng, tay đặt trên vô lăng, cúi đầu hôn lên cô gái đang nhắm mắt ở bên cạnh.
Vẻ mặt dịu dàng và quyến luyến.
Góc chụp rất tốt, cho dù ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn thấy rõ mặt của hai người đó.
Chính là anh và Tang Tửu.
Trong ảnh, trông cử chỉ của hai người mập mờ, quan hệ thân thiết, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy hai người không chỉ có mối quan hệ anh em.
Lúc này, vẻ mặt Ôn Quý Từ lạnh tanh, bình thường khuôn mặt vốn đã lạnh lùng xa cách, giờ lại càng không có chút nhiệt độ nào.
Ôn Quý Từ ấn phím điện thoại bàn: “Thư ký Cao, tôi có việc cần cô làm.”
Ôn Quý Từ bảo thư ký Cao đi trích xuất camera ở bãi đỗ xe tối qua.
Quán bar vốn là của Tống Hữu, vừa nghe nói Ôn tổng cần, người của phòng an ninh lập tức trích xuất camera.
Chẳng bao lâu sau, video được gửi đến máy tính của Ôn Quý Từ.
Lúc ra khỏi quán bar với Tang Tửu, Ôn Quý Từ để ý thời gian là chín giờ tối.
Ôn Quý Từ dứt khoát tua video đến thời gian khoảng chín giờ.
Trong video, anh với Tang Tửu cùng đi đến chỗ đậu xe, bãi đỗ xe không một bóng người, ngoài một cái bóng ở sau cây cột.
Ôn Quý Từ bấm tạm dừng, mắt nhìn vào góc.
Hồi lâu sau, anh cười khẩy một tiếng, đáy mắt lộ vẻ đã hiểu, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Trong một căn hộ ở thủ đô, Nhan Gia đang căng thẳng đi tới đi lui trong phòng khách.
Tối qua, sau khi suy nghĩ kia manh nha xuất hiện, cô ta gần như cả đêm không ngủ.
Đợi đến sáng là gửi bức ảnh chụp được vào điện thoại của Ôn Quý Từ, cô ta càng không kiểm soát được nhịp tim của mình.
Từ lúc gửi bức ảnh đi đến giờ đã tròn một tiếng đồng hồ rồi, Nhan Gia không tin Ôn Quý Từ có thể làm lơ bức ảnh này, trừ khi anh không quan tâm đến thanh danh của nhà họ Ôn, hoặc là tiếng tăm của Tang Tửu.
Không biết có phải Ôn Quý Từ cố ý vờn Nhan Gia hay không, thời gian lại trôi qua nửa tiếng nữa.
Lúc Nhan Gia gần như không kiên nhẫn được nữa, muốn gọi điện thoại thì điện thoại cô ta đặt trên bàn trà bỗng đổ chuông.
Nhan Gia mất khá nhiều công sức mới lấy được số điện thoại của Ôn Quý Từ, cô ta sớm đã nhớ nằm lòng dãy số này.
Thậm chí sợ Hình Tu phát hiện, cô ta còn đặc biệt không lưu lại.
Nhan Gia hít sâu một hơi, ấn phím trả lời, giọng nói dịu dàng: “Alo, ai vậy ạ?”
“Nhan Gia?”
Rõ ràng là câu hỏi nhưng giọng Ôn Quý Từ lại rất chắc chắn, gọi chính xác tên cô ta.
Có thể khiến Ôn Quý Từ chủ động gọi đến, trái tim Nhan Gia đập thình thịch.
Mới đầu Nhan Gia còn hơi căng thẳng, nhưng nghe thấy Ôn Quý Từ gọi tên mình, nỗi sợ hãi và hối hận của cô ta đều tan thành mây khói.
Nhan Gia thành thật cười, nịnh nọt nói: “Ôn tổng thần thông quảng đại, có thể tìm được người nhanh như vậy, điều này em không thấy lạ chút nào.”
“Chỉ không biết Ôn tổng gọi đến là có suy nghĩ thế nào?”
Giọng Ôn Quý Từ không chút dao động: “Cô muốn gì?”
Nhan Gia sớm đã nghĩ ra câu trả lời: “Khách sạn Á Bang, phòng 2301.
Anh đến thì em sẽ nói cho anh biết những gì em muốn.”
Nói xong, Nhan Gia cúp điện thoại.
Cô ta mang theo quần áo đã chọn đi đến khách sạn cô ta đặt trước.
Vẻ mặt Ôn Quý Từ lạnh lùng, anh đứng lên, cầm áo vest treo bên cạnh, đi thẳng ra cửa.
Lúc kéo cửa ra, thư ký Cao đúng lúc cầm tài liệu đã chỉnh lý xong, chuẩn bị vào đưa cho Ôn Quý Từ ký.
Cô ta thấy Ôn Quý Từ thì giật mình: “Ôn tổng, mấy tài liệu này?”
Ôn Quý Từ không đảo mắt cũng chẳng dừng lại, giọng điệu quả quyết: “Dời hết cuộc họp buổi chiều lại.”
Khách sạn Nhan Gia nói không xa tập đoàn Ôn Thị, Ôn Quý Từ lái xe hơn mười phút là đến.
Anh không lo lắng gần đó sẽ có paparazzi canh, anh tin là Nhan Gia chưa có được thứ cô ta muốn thì cô ta sẽ không để Hình Tu phát hiện ra tâm tư của cô ta.
Sau khi Ôn Quý Từ nhấn chuông cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân.
“Anh đến nhanh thật.” Cửa mở, mùi nước hoa xộc tới, phả vào khoang mũi Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ lập tức cau mày, nghiêng đầu đi, vẻ chán ghét vô cùng rõ ràng, không hề nể mặt Nhan Gia chút nào.
Nhan Gia sững sờ, vô thức nghiêng người, lùi lại mấy bước tránh ra một đường đi.
Nhan Gia đóng cửa, khoảnh khắc xoay người lại, cô ta phát hiện ngay cả sofa trong phòng Ôn Quý Từ cũng không chịu ngồi, như thể anh vào đây đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi.
Thậm chí ngày cả chỗ đứng của Ôn Quý Từ cũng cách Nhan Gia một đoạn xa.
Ôn Quý Từ khoanh tay, nhìn cô ta như kẻ đứng trên cao, đôi mày cau chặt, ánh mắt lạnh lùng, hệt như Nhan Gia là dịch bệnh, tránh còn không kịp.
Bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn chòng chọc, lòng bàn tay Nhan Gia đổ mồ hôi lạnh, mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào sợ hãi và rút lui.
Nhan Gia chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Quý Từ, cô ta cũng không hề biết trên đời sẽ có thứ còn rét buốt hơn cả tuyết.
Trên người Ôn Quý Từ tỏa ra hơi lạnh, ngay cả hệ thống sưởi cũng không sưởi ấm được cơ thể cô ta.
Nhan Gia đột nhiên nhớ ra, cô ta từng nghe một vài lời đồn của Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ vô cùng lạnh lùng, Ôn Quý Từ không có trái tim.
Năm đó Ôn Quý Từ ra nước ngoài tiếp quản công ty ở nước ngoài, khi đó anh vẫn còn trẻ.
Không ít lãnh đạo cấp cao cho rằng có thể dựa vào điều này để làm hùm làm hổ trên đầu Ôn Quý Từ, thường xuyên giở trò.
Nhưng Ôn Quý Từ lại không hề nể tình bọn họ, không biết anh dùng cách gì mà toàn bộ những kẻ có lòng riêng đều gạt bỏ suy nghĩ đó.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Ôn Quý Từ đã hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc.
Nhan Gia vốn cho rằng lời đồn không đáng tin, cho đến hôm nay, cô ta nhìn thấy một bộ mặt khác của Ôn Quý Từ, cô ta ý thức được, rất nhiều chuyện không phải vô căn cứ.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, có thể mong đợi anh nhân từ được bao nhiêu đây?
Ôn Quý Từ cười giễu, rất khẽ nhưng lại cực kỳ bài xích, như thể ở chung với người như Nhan Gia là đang lãng phí thời gian của anh.
“Nói đi.”
Nhan Gia xoa dịu tâm trí, gạt bỏ hết nỗi sợ hãi Ôn Quý Từ trong lòng đi.
Cô ta không nhắc đến chuyện Tang Tửu mà thổ lộ tiếng lòng bao năm qua của mình trước.
“Em thích anh rất nhiều năm rồi, em sẽ đi đến bất cứ nơi nào anh có thể đi, chỉ cần nghĩ có thể gặp được anh, cho dù đã rất nhiều năm trôi qua những em vẫn không thể yêu được người khác.
“Thì?”
Vẻ mặt Ôn Quý Từ không hề dao động, ngay cả giọng nói cũng chẳng có cảm xúc gì, như thể anh đang thầm chế giễu thứ tình yêu rẻ rúng và nực cười của cô ta.
Nhan Gia sững sờ, lời tỏ tình cô ta tự cảm thấy đầy thâm tình nhưng không nhận lại được chút hồi đáp nào, ngay cả một chút cảm động cũng không có.
Giọng nói Ôn Quý Từ trầm thấp quyến rũ, cho dù anh thốt ra những lời tàn nhấn nhất trên đời nhưng vẫn có sức hút chí mạng.
Nhan Gia chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Em với Hình Tu chỉ là tạm thời, em hoàn toàn chưa từng yêu anh ta, em ở bên anh ta chỉ vì bất đắc dĩ.
Chỉ cần anh nói một tiếng, em có thể lập tức chia tay với anh ta.”
Ôn Quý Từ không tức mà còn cười, từng câu từng chữ không giấu được sự mỉa mai: “Tiêu chuẩn của cô cao đấy nhỉ.”
Nhan Gia lo lắng, vô thức tiến tới một bước: “Em ở bên Hình Tu cũng là vì quay lại thủ đô để nhìn thấy anh thôi.”
“Cô đặc biệt đến để làm tôi buồn nôn à?” Ôn Quý Từ chẳng những không cảm động mà còn tránh như tránh rắn rết, lùi lại tận mấy bước.
“Em đến đây không phải để nghe anh nói nhảm.” Trái