Ôn Quý Từ cắn một miếng nhỏ rồi rời đi, khóe môi anh cong lên, một loạt hành động tạo thành một thước phim quay chậm.
Hệt như một cuộn phim cũ không thể bị phơi sáng, ánh sáng của đèn quá mạnh, mạ một vầng sáng trên đường nét của Ôn Quý Từ.
Bánh ngọt khuyết một góc, mặt hoàn chỉnh ở trong tay Tang Tửu, nhưng không hiểu sao lại như nóng bỏng tay.
Tang Tửu bĩu môi, không chút nể tình nhét luôn bánh ngọt còn thừa lại vào miệng Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ vẫn là Ôn Quý Từ, cho dù bị thương thì bản lĩnh trêu chọc cô vẫn không hề giảm.
Ôn Quý Từ nhìn rõ khuôn mặt nóng bừng của Tang Tửu, anh không hề bận tâm đến hành vi thô lỗ vừa rồi của Tang Tửu.
Khóe môi anh vẫn cong lên, tiếng cười khẽ vẫn chưa dứt.
Tang Tửu ngồi trên ghế bên giường Ôn Quý Từ, vốn dĩ ghế được đặt ở chỗ khác trong phòng, nhưng cô đặc biệt chuyển đến bên giường, biến thành chỗ ngồi riêng của cô.
Cô vừa cúi đầu ăn bánh vừa thoải mái đong đưa chân.
Ôn Quý Từ đang định nói gì đó, anh chợt cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn đôi chân trần của Tang Tửu, không mang tất, lộ ra một phần bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Theo động tác của Tang Tửu, màu trắng nõn thuần khiết đó thoắt lên thoắt xuống, khiến lòng người hốt hoảng.
Trong không gian đầy ắp ánh sáng, làn da nơi đó lại càng trắng đến lóa mắt.
Nhìn vài lần, dường như thế giới của anh chỉ còn lại màu sắc này.
Ánh mắt Ôn Quý Từ tối lại, cảnh tượng trước mắt như không hề ảnh hưởng đến anh, giọng nói vẫn như mọi khi: “Sao gặp anh mà đến cả tất cũng quên mang?”
Tang Tửu nhìn theo ánh mắt Ôn Quý Từ, không bận tâm mà tiếp tục đong đưa chân: “Em đi vội, nào nhớ được nhiều như thế.”
Ngay sau đó, hai mắt Tang Tửu chợt sáng lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh: “Vậy anh làm ấm chân giúp em đi.”
Tang Tửu duỗi chân vào trong chăn của Ôn Quý Từ như tối qua, lần này càng được nước lấn tới, bàn chân trơn bóng rúc xuống dưới chân Ôn Quý Từ.
Vô cùng tự nhiên, không chút phòng bị.
Dáng vẻ Tang Tửu không chút đề phòng lọt vào mắt Ôn Quý Từ, ngay sau đó, yết hầu anh căng chặt.
Anh tỉnh bơ rút tay đặt bên người Tang Tửu đi.
Ôn Quý Từ ngả người ra sau, bàn tay vừa rút lại vô ý đập lên chăn vài cái.
Tang Tửu chợt nhớ ra gì đó, cô nhảy xuống giường.
Nhiệt độ lành lạnh bên chân biến mất, Ôn Quý Từ hơi khựng lại, ánh mắt bất giác nhìn theo bóng lưng Tang Tửu, chỉ thấy cô cầm một quả táo và dao gọt trái cây đến, sau đó lại chui vào chăn của Ôn Quý Từ.
“Anh đợi chút, em gọt một quả táo cho anh.”
Cô còn cầm một chiếc đĩa nhỏ đặt bên dưới, bộ dạng như đã có kinh nghiệm phong phú.
Không ngờ Tang Tửu cầm dao gọt trái cây sáng loáng nhưng động tác lại khiến người ta kinh hồn bạt vía, rõ ràng là lần đầu làm chuyện này.
Ngay sau đó, tay Tang Tửu trống không, quả táo bị gọt trông khó coi đã được Ôn Quý Từ kịp thời giải cứu.
Có vẻ Ôn Quý Từ cũng không hay làm, động tác lúc đầu hơi trúc trắc.
Nhưng ngay sau đó, Ôn Quý Từ bắt đầu trở nên thành thạo, ngón tay thon dài cầm quả táo, dao di chuyển rất có trật tự, ngay cả quả táo gọt xong cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc một cách tỉ mỉ.
Tang Tửu tò mò hỏi: “Anh, anh gọt táo rất nhiều lần rồi à?”
“Lần đầu.”
Kẻ xu nịnh Tang Tửu lên sóng: “Lần đầu mà đã giỏi thế này, quả nhiên người thông minh học gì cũng nhanh.”
Ôn Quý Từ tiện thể cắt táo ra giúp Tang Tửu, miếng nào miếng nấy đều vừa miệng.
Tang Tửu bỗng nhận ra cô đến đây là lại mang phiền phức cho Ôn Quý Từ.
“Anh, em đút anh ăn.”
Tang Tửu lập tức giành lấy công việc tiếp theo, cô đưa táo đến bên miệng Ôn Quý Từ, vì vội nên đầu ngón tay chạm đến khóe môi anh.
“Em chọn táo ngọt đúng không?”
Tang Tửu không hề nhận ra mà hơi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào miệng Ôn Quý Từ, để ý đến phản ứng của anh.
Ôn Quý Từ hơi khựng lại, rũ mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ lướt qua mặt Tang Tửu.
Đôi môi mỏng hơi cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Là rất ngọt.”
Lúc nhóm Tống Hữu với Lâu Nguyệt vào thì thấy cảnh tượng Tang Tửu đút táo cho Ôn Quý Từ ăn.
Vì quá sốc nên họ đứng đờ tại chỗ, chẳng thể thốt nên lời.
Phản ứng đầu tiên của họ là có phải Ôn Quý Từ dùng thủ đoạn bạo lực để chèn ép Tang Tửu, bắt Tang Tửu phải hầu hạ anh hay không.
Nhưng không đúng, Tang Tửu cười mà, hoàn toàn là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Cho dù Ôn thái tử có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, cũng không nể tình bất kỳ ai.
Nhưng Tang Tửu là ai chứ, cho dù là hoa hồng thì cũng là bông hoa hồng có gai, ngay cả khi đụng phải Ôn Quý Từ thì cũng chẳng sợ hãi.
Tính tình của tiểu công chúa của nhà họ Ôn không thể tùy tiện đút táo cho người ta được, ai có thể ép được cô chứ.
Tang Tửu buồn cười nhìn ra cửa, người nào người nấy cũng xách hộp nhưng cứ đứng sững ở đó, hệt như bị rút mất hồn vậy.
“Mọi người còn ngẩn ra đến khi nào nữa, xách hộp quà không mệt à?”
Một câu làm bừng tỉnh, lúc này quần chúng hóng hớt có mặt ở đó mới hoàn hồn.
Vì Ôn Quý Từ hiếm khi bị thương nên họ đem tới rất nhiều đồ, thế nên xách đến nỗi tay cũng đau.
“Hai người không sao chứ?” Lâu Nguyệt vội đặt quà sang một bên, sau đó quan tâm bổ sung một câu: “Phải nhớ làm cả CT não gì gì đó nữa đấy.”
Vừa dứt lời, Tưởng Thiếu Du và Tống Hữu nhìn Lâu Nguyệt vừa nói ra tiếng lòng của họ.
Gan lớn thật đấy.
Trang Lan cũng tiến tới một bước, kéo Tang Tửu đứng lên, kiểm tra từ đầu đến chân, xác nhận Tang Tửu an toàn không hề hấn gì rồi mới lên tiếng: “Hình như không có vấn đề gì lớn mà nhỉ? Sao…”
Lại thêm một người không sợ chết.
Nhóm Tưởng Thiếu Du lại dời mắt sang nhìn Trang Lan.
Tang Tửu không nghe ra ý của Trang Lan với Lâu Nguyệt, cô đơ ra vài giây.
Thế nhưng Ôn Quý Từ lại hiểu ngay, anh không nhìn nhóm Lâu Nguyệt mà nhìn vào bàn tay cô ấy đang nắm chặt bả vai của Tang Tửu.
Không lâu sau, Trang Lan cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh.
Không biết có phải bản năng quấy phá hay không, cô ấy vô thức buông lỏng tay, khóe mắt nhìn thấy Ôn Quý Từ ở bên cạnh.
Ôn Quý Từ bị thương, bộ quần áo bệnh nhân tối màu cũng không làm mất đi khí chất của anh.
Lâu Nguyệt và Trang Lan sợ hãi, sao hai người lại quên mất Ôn thái tử đang ở bên cạnh vậy nhỉ.
Cho dù trước đó Tang Tửu đã tận tâm nói rất nhiều lần rằng anh cô không phải quỷ ăn thịt người, không cần phải sợ như vậy, nhưng kinh nghiệm thực chiến và kiến thức lý thuyết có thể giống nhau được sao?
Lâu Nguyệt nặn ra nụ cười, trước đó cô ấy hầu như chưa từng nói chuyện với Ôn Quý Từ, giọng cũng trở nên cẩn thận dè dặt: “Ôn thái tử, sức khỏe anh ổn hơn chưa?”
Vừa dứt lời, cô ấy bắt đầu buồn bực, sao lại thốt ra cái biệt danh nịnh nọt này để gọi Ôn Quý Từ vậy trời.
Cuối cùng Ôn Quý Từ cũng dời ánh mắt nhìn người phụ nữ khác ngoài Tang Tửu.
Anh cong khóe môi, gật đầu tượng trưng với Lâu Nguyệt: “Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm.”
Vì là bạn của Tang Tửu nên thái độ của Ôn Quý Từ mềm mỏng hơn, nhưng lời nói nhẹ nhàng hiếm có của anh lại không làm Lâu Nguyệt ngạc nhiên.
Khác với Ôn Quý Từ bình thường, anh thế này khiến cô ấy thấy sợ hơn.
Tang Tửu nhìn Lâu Nguyệt và Trang Lan không khá lên được, thật sự không muốn thừa nhận cô có bạn thế này.
Cô chuẩn bị giải cứu họ khỏi bể khổ: “Mọi người không được ở lại lâu quá, anh ấy cần nghỉ ngơi sớm.”
Thực ra là Tang Tửu muốn xem phim với Ôn Quý Từ.
Chuyện xem phim này cũng không phải do Tang Tửu tâm huyết dâng trào, cô với Ôn Quý Từ đã hoàn toàn làm lành rồi, tất nhiên phải làm hết những chuyện mà các cặp anh em khác sẽ làm.
Tang Tửu không hề kiêng dè mà thể hiện sự quan tâm của mình với Ôn Quý Từ ngay trước mặt họ.
Ôn Quý Từ ở bên cạnh cũng không lên tiếng, dáng vẻ như nghe theo quyết định của Tang Tửu.
Ôn Quý Từ chỉ thản nhiên ngả người, ánh mắt hờ hững liếc nhìn, ý ‘ra lệnh đuổi khách’ còn rõ ràng hơn cả Tang Tửu.
Tình anh em thắm thiết ở đâu ra thế? Là họ sống đủ số tuổi rồi hồi quang phản chiếu hay là lần này Tang Tửu và Ôn Quý Từ bị ngã rồi ‘hỏng hóc’ gì đó?
Thế này có thể không sốc được sao!
Nghe cái giọng điệu bảo vệ này, nếu họ còn ở lại nữa thì chắc Tang Tửu sẽ nổi nóng với họ mất.
Tưởng Thiếu Du nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, may mà anh ta đã biết Tang Tửu và Ôn Quý Từ làm lành từ trước rồi, thế nên cũng đã chuẩn bị tâm lý.
“Bọn tôi đi trước đây, hai người nghỉ ngơi đi nhé.”
Sau khi Tưởng Thiếu Du đề nghị rời đi, Tống Hữu, Lâu Nguyệt và Trang Lan cũng rất biết điều mà chào tạm biệt.
Không dễ gì quan hệ giữa Ôn Quý Từ với Tang Tửu mới dịu lại, đây là chuyện tốt, sao họ có thể quấy rầy được.
Tang Tửu cũng muốn nói với Trang Lan và Lâu Nguyệt vài lời, nhưng bây giờ chuyện của Ôn Quý Từ luôn xếp ở vị trí đầu tiên.
Bạn bè còn có thể tụ tập sau, chứ anh trai thì có có một thôi.
Cho dù Lâu Nguyệt và Trang Lan nghe thấy tiếng lòng Tang Tửu thì cũng sẽ không phản bác cô.
Trước giờ họ hay lấy lòng Ôn Quý Từ, có thể sẽ chủ động tạo cơ hội để Tang Tửu vun đắp tình cảm anh em.
Sau khi mọi người đi, Tang Tửu cũng không rời khỏi phòng bệnh của Ôn Quý Từ.
Mấy hôm nay, cô trở nên rất ỷ lại vào Ôn Quý Từ, gần như muốn dốc sức bù lại tình cảm anh em mà bảy năm trước không có được.
“Anh, vẫn còn sớm, em có thể ở lại đây một lúc nữa không?” Tang Tửu chỉ vào đồng hồ trên tường, trong mắt là vẻ nài nỉ.
Đuôi mắt Ôn Quý Từ nhướng lên: “Em ở chỗ anh làm gì?”
Không đợi Ôn Quý Từ đồng ý, Tang Tửu đã tóm lấy điều khiển từ xa, mở tivi lên, chọn đại một bộ phim: “Em muốn xem phim.”
Thấy Ôn Quý Từ không từ chối, Tang Tửu đặt điều khiển ra xa, cô rất tự nhiên ngồi ở đầu giường, chiếm một đầu chăn, hai người xếp hàng ngồi với nhau.
Ôn Quý Từ ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên.
Bộ phim dần vào phần chính, sau đó mới nhận ra là một bộ phim kinh dị.
Phim do Tang Tửu tự chọn, có bị dọa chết thì cũng phải xem cho hết.
Tang Tửu che mắt, xem phim qua khe hở ngón tay.
Ôn Quý Từ nắm tay Tang Tửu, mười ngón tay nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay anh, thản nhiên nói: “Dưới cây sẽ xuất hiện một người phụ nữ.
Đừng sợ, anh tiết lộ cho em.”
“Thì ra bình thường anh cũng xem phim kinh dị?” Tang Tửu cảm thấy Ôn Quý Từ cũng không cổ hủ như cô nghĩ.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, phớt lờ vẻ ngạc nhiên trong lời nói của cô: “Trước kia lúc đi học Tống Hữu lôi anh đi xem.”
Bộ phim này cũng lâu năm rồi, khá là kinh điển, cảnh quay kinh dị khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Mặc dù đã vài năm nhưng Ôn Quý Từ vẫn nhớ những cảnh chuyển ngoặc trong phim.
Tang Tửu xem đến thất thần, quên mất Ôn Quý Từ đang nắm tay cô.
Cảnh kinh dị luôn khiến người ta rùng mình, nhưng trên tay lại truyền đến hơi ấm.
Cho dù bên cạnh có người spoil nội dung thì tiếng hét của Tang Tửu vẫn sẽ vang lên đúng lúc đó.
Ôn Quý Từ bỗng nói: “Tua lại đoạn vừa rồi đi.”
“Có gì hay sao?”
Hàng mi Ôn Quý Từ khẽ lay, anh nhìn tivi: “Em không cảm thấy cô ta hơi giống em à?”
“Là cái người phụ nữ đầu tiên nhận cơm hộp ấy hả?” Tang Tửu lập tức không còn hứng thú xem phim nữa, cơn giận ập tới: “Em giống cô ta?”
Ôn Quý Từ ‘ừm’ một tiếng.
Sở dĩ anh có ấn tượng sâu sắc với bộ phim này cũng là vì nguyên nhân này.
Tang Tửu trề môi, cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi đi: “Vậy anh không được xem nữa.”
Ôn Quý Từ nhướng mắt cong môi, nhìn Tang Tửu đăm đắm một lúc: “Tang Tửu đẹp hơn.”
Tang Tửu nghe không vào, trong đầu đã ngập tràn ganh tị: “Chỉ được nhìn em.”
Cô chưa từng nghĩ tại sao cô không cho phép Ôn Quý Từ nhìn người phụ nữ khác, chỉ biết anh trai không thể bị cướp đi được, cho dù là hiện tại hay là tương lai.
“Tang Tửu bá đạo vậy sao?” Ôn Quý Từ cười, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tang Tửu.
Không hung hăng như trước đây, ánh mắt vẫn mang tính xâm lược của anh quét qua từng đường nét khuôn mặt cô, quét qua gương mặt đã sớm ghi nhớ trong lòng đó.
Tang Tửu nhấn mạnh từng câu từng chữ như đang tẩy não: “Em là em gái duy nhất của anh.”
Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến, ánh mắt