Ôn Quý Từ khẽ cau mày, quay đầu, thờ ơ nhìn Tống Hữu một cái, rõ ràng là không thèm quan tâm đến anh ta.
Đối diện với câu trêu chọc của Tống Hữu, Ôn Quý Từ không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, hoàn toàn không muốn trả lời, thái độ cũng mập mờ khiến người ta phải nghi ngờ.
Vẻ tránh né của Ôn Quý Từ rơi vào mắt Tống Hữu, nhưng lại khiến anh ta nhìn ra ý nghĩa khác.
Mặc dù thái độ của Ôn Quý Từ chẳng khác phản ứng khi đối diện với lời trêu chọc trước đó là bao, nhưng dường như cũng có vài điểm khác biệt nhỏ.
Trước giờ trực giác của Tống Hữu rất chuẩn, anh ta lập tức phấn khởi, giọng điệu như muốn hóng hớt đến cùng: “Sao? Là người phụ nữ nào câu hồn cậu rồi?”
Trong thang máy không có ai khác, Ôn Quý Từ cũng không định trả lời, anh chỉ từ tốn chỉnh lại cổ tay áo của mình, khẽ cúi đầu xuống.
Ting một tiếng, thang máy đến nơi, Ôn Quý Từ sải bước đi trước: “Còn không đi?”
Nói xong, Ôn Quý Từ cũng không đợi Tống Hữu mà đi thẳng đến phòng làm việc, không quan tâm Tống Hữu có đi theo hay không.
Câu hỏi của Tống Hữu đã được định sẵn là sẽ không có được câu trả lời, nếu Ôn Quý Từ không muốn nói thì cho dù người bên cạnh có nói trăm câu ngàn lời thì cũng đừng hòng cạy được một chữ.
Tống Hữu biết rõ tính tình người bạn thân nhiều năm này của mình, anh ta bĩu môi, thầm nói một câu ‘chán chết’ rồi đi ra theo.
*
Rèm cửa sổ trong nhà đóng kín, Tang Tửu vẫn chưa tỉnh.
Tối qua trầy trật đổi phòng, trằn trọc một lúc mới ngủ, đã qua trưa rồi mà vẫn còn nằm mơ.
Cô mơ thấy chuyện bảy năm trước.
Trước mắt là cầu thang uốn lượn, Tang Tửu đi từng bước dọc theo cầu thang, đi xong thì trước mặt cô xuất hiện một cánh cửa.
Cửa khép hờ, Tang Tửu đặt tay lên cửa, đẩy nhẹ.
Còn chưa kịp nói tiếng ‘anh trai’ thì Tang Tửu đã đứng sững tại chỗ, cả người đều cứng nhắc không hề cử động, ngay cả ánh mắt cũng quên phải tránh đi.
Ôn Quý Từ đứng bên giường, áo sơ mi trên người chỉ mới mặc một nửa.
Đường nét sau lưng như ẩn như hiện, vòng eo rất hẹp, ánh mặt trời rọi vào chiếu sáng cả quần áo.
Cơ bắp anh tinh tế, đường nét rõ ràng, đầy cảm giác sức mạnh.
Bên trên là mái tóc đen nhánh, bên dưới là đường nhân ngư vô cùng hoàn hảo…
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ nghe thấy động tĩnh phía sau, anh xoay người đi về phía cô.
Trong ánh mắt luôn bình tĩnh của anh như có ngọn lửa mờ mịt, nhưng lại tựa như là ảo giác của Tang Tửu.
Không biết rèm cửa thả xuống khi nào, ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vệt sáng mỏng manh, đủ để Tang Tửu nhìn rõ đôi mắt của anh.
Bỗng chốc, Tang Tửu gần như nhìn thấy bản thân lúng túng hốt hoảng và khuôn mặt đỏ bừng không kiềm được trong đôi mắt của Ôn Quý Từ.
Giấc mơ và hiện thực chồng chéo lên nhau, đường ranh giới mơ hồ.
Tang Tửu bật dậy ngồi trên giường, trên mặt vẫn còn nóng bừng và đỏ ửng.
Đồ đạc trong phòng bày biện hoàn toàn khác với trong mơ, Tang Tửu nhận ra vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi.
Năm đó Tang Tửu vừa chuyển đến nhà họ Ôn, cô phụng mệnh đi thông báo cho người anh trai mới của cô xuống ăn cơm, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Ôn Quý Từ thay đồ.
Khi đó Ôn Quý Từ cũng chưa đến hai mươi tuổi.
Tối qua, vì Ôn Quý Từ đột ngột về nhà khiến Tang Tửu phải đến nửa đêm mới ngủ được, ngủ chưa bao lâu thì đã mơ một giấc mơ vô cùng lộn xộn này.
Thế này là sao chứ? Tang Tửu mặc váy ngủ, chân giẫm lên thảm.
Cô quyết định đi rửa mặt, tiện thể rửa sạch luôn những cảnh tượng đồi trụy trong đầu.
Vừa đứng dậy, điện thoại trên đầu giường rung lên, Tang Tửu mở wechat, tất cả nhóm chat gần như bị thất thủ, thông báo 99+ tin nhắn khiến Tang Tửu tưởng rằng mình trở thành người mất tích.
“Tiểu Tửu, có phải lại ngủ nướng không? Không quên cuộc hẹn tối nay đấy chứ?”
“Không phải là bị fan của Nghiêm ảnh đế nẫng tay trên, nửa đường hi sinh rồi đấy chứ? Còn sống thì cho cái tin chính xác đi.”
“Thông điệp cuối cùng, còn không trả lời tin nhắn nữa thì rút đao dài năm mươi mét của tớ đến nhà cậu đấy!”
“…”
Câu cuối cùng là tin nhắn Lâu Nguyệt gửi, trước khi Lâu Nguyệt hoàn toàn mất kiên nhẫn, Tang Tửu xuất hiện trong nhóm, lời ít ý nhiều: “Vừa tỉnh, còn sống.”
Trong nhóm đều là bạn thân thời đại học của Tang Tửu, thỉnh thoảng lại tụ tập một lần.
Lần này là vì Tang Tửu đắc tội với Nghiêm ảnh đế nên ảnh hưởng đến tâm trạng, mọi người muốn để cô ra ngoài thư giãn.
Gần như cùng lúc với Tang Tửu nhắn tin, Lâu Nguyệt gửi tin nhắn riêng đến, còn kèm theo một tấm ảnh selfie của Lâu Nguyệt.
“Xem giúp tới, thế này đi gặp bạn trên mạng được không?”
Đọc được câu này của Lâu Nguyệt, Tang Tửu mới nhớ ra hôm nay Lâu Nguyệt sẽ gặp người yêu trên mạng một năm của cô ấy.
Nếu không phải Ôn Quý Từ đột ngột về nước, Tang Tửu cũng sẽ không quên chuyện này.
Tang Tửu nghiêm túc nhìn tấm ảnh được gửi tới.
Bây giờ là mùa đông, để xinh đẹp nên Lâu Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo khoác nỉ mỏng, tóc xõa ngang vai.
Theo lý mà nói, gia cảnh nhà Lâu Nguyệt không tệ, không tội gì phải học theo người khác mà yêu từ trên mạng ra đến hiện thực thế này.
Nhưng Lâu Nguyệt không tin vào việc gia tộc liên hôn, cô gái nghiện net kiên quyết cho rằng đối tượng yêu trên mạng là tình yêu đích thực.
Hôm nay được xem là ngày đầu tiên yêu từ mạng ra đời thực, buổi tối gặp nhau Lâu Nguyệt sẽ phản hồi kết quả lại cho Tang Tửu.
“Hoàn hảo.” Tang Tửu nhanh chóng trả lời.
Tang Tửu từng nhắc nhở Lâu Nguyệt, nếu đối tượng yêu trên mạng khác xa so với trong ảnh thì phải xoay người đi luôn.
Nhưng Lâu Nguyệt không để tâm đến câu này, cô ấy cảm thấy một anh chàng có thể có giọng nói êm tai như vậy thì sao có thể là kẻ lừa đảo được? Nhưng để Tang Tửu yên tâm, Lâu Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý ngay.
Tang Tửu nói chuyện xong thì vứt điện thoại lên giường, đắp mặt nạ, sau đó trang điểm rồi chọn quần áo đi ra ngoài.
Lúc Tang Tửu ra khỏi cửa thì đã là sáu giờ tối, mùa đông ngày dài hơn đêm, ra ngoài chưa bao lâu thì sắc trời đã tối lại, ngọn đèn đường ấm áp đột nhiên sáng bừng, nối thành một dải với bầu trời đêm ở phía xa.
Lúc sắp đến nơi, điện thoại Tang Tửu bắt đầu rung lên tới tấp, cô không cần nhìn cũng biết là mấy người trong nhóm lại đang sục sôi thúc giục.
Tang Tửu không đọc tin nhắn, sau khi đỗ xe xong thì đi thẳng vào câu lạc bộ Vân Mai.
Vừa vào câu lạc bộ đã nhận được điện thoại của Ôn Hành Tri, cô cúi đầu ấn nút trả lời: “Ba.”
Lúc Tang Tửu còn nhỏ, mẹ bị cắm sừng nên mang theo phần lớn gia sản quay đầu bỏ đi, bây giờ đã kết hôn với Ôn Hành Tri được bảy năm rồi.
Ôn Hành Tri yêu ai yêu cả đường đi lối về, thế nên ông xem Tang Tửu là con gái của mình.
Những tranh đấu trong tập đoàn Thế Hòa được diễn ra rất nhiều lần cả công khai và âm thầm, Ôn Hành Tri không muốn Tang Tửu trở thành mục tiêu của họ, thế nên không công khai thân phận của cô.
Ông cho rằng Tang Tửu chỉ vào showbiz để dạo chơi, không ngờ gặp phải chuyện gần đây.
Mang theo suy nghĩ để cô gặp khó khăn rồi quay về, không một ai trong nhà hộ Ôn dám ra mặt.
Ôn Hành Tri: “Nếu cảm thấy mệt thì về nhà, người nhà nuôi con.”
Ông muốn Tang Tửu rời hẳn khỏi showbiz nên không để ai ra mặt, nhưng thấy Tang Tửu bị dân mạng mắng thì lại không chịu được khi cô bị ấm ức.
Tang Tửu vẫn nói như mọi khi rằng bản thân cô có thể giải quyết được.
Giọng điệu Ôn Hành Tri nhẹ nhàng: “Chẳng phải A Từ về nhà rồi sao? Nếu con có việc thì cứ tìm nó, đừng sợ nó phiền.”
Tang Tửu vừa nghe thấy tên Ôn Quý Từ thì hơi đắn đo, có thể là vì chột