Tang Tửu hoàn toàn không thể hiểu nổi logic của Ôn Quý Từ.
Anh có ý gì? Muốn khiến mọi người biết chuyện này sao?
Cô né tránh ánh mắt Ôn Quý Từ, quy nguyên nhân là do sự hỗn loạn trong đầu anh hiện tại: “Anh bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện với em.”
Ôn Quý Từ hờ hững ‘ừm’ một tiếng, vuốt ve mặt cô: “Nhưng anh nhìn thấy em thì không thể nào bình tĩnh được, em có thể dạy anh phải làm thế nào không?”
Tang Tửu sững người, quét mắt một vòng, không tìm được cơ hội để trốn ra ngoài.
Ôn Quý Từ bắt chéo tay cô ra sau lưng, hôn lên mặt cô.
Hệt như ma quỷ, mang theo điên cuồng bất chấp lý lẽ.
Làn da cô mịn màng, môi cũng mềm mại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, vóc dáng thướt tha.
Mỗi một nơi đều khiến trái tim anh rung động.
Giữ chặt lấy cô, cưỡng hôn cô, váy bị dụi đến nhàu nhĩ.
Đầu Tang Tửu rất đau, cô ngây người nhìn bầu trời đùng đoàng ngoài cửa sổ.
Lời tỏ tình bất ngờ khiến đầu Tang Tửu trống rỗng, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Cô như bị lấy đi linh hồn, hồn bay phách lạc để mặc anh ôm.
Mùa đông sắp qua, nhiệt độ cơ thể giảm xuống đến mức đóng băng.
Ôn Quý Từ cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người Tang Tửu, anh bỗng hoàn hồn, ý thức được mình vừa làm gì.
Nụ hôn dừng lại, cái ôm siết chặt, ôm cô vào vòng tay anh.
Ôm chặt như thể chỉ một giây sau thôi là anh sẽ mất đi cô.
Tay bị trói phía sau bỗng được tự do, Tang Tửu vùng vẫy thoát ra, cô không kiềm được, vươn tay tát vào mặt Ôn Quý Từ.
m thanh rất vang, cô đã dùng hết sức của mình.
Ôn Quý Từ mím chặt môi, nhìn thẳng vào cô, không đáp trả.
Tang Tửu sững sờ, cô nhớ đến Ôn Quý Từ trước đây, tính anh nào có tốt như vậy?
Nghĩ rồi nghĩ, cơ thể cô run rẩy, không kiềm được nước mắt.
Thay đổi hết rồi, cho dù cô làm thế nào thì cũng không thể khiến thời gian quay trở về khoảnh khắc anh chưa nói ra câu đó được.
Tiếng nước mắt tí tách, rơi lên tay Ôn Quý Từ, nóng bỏng, buồn đau.
Ôn Quý Từ vươn tay ra, muốn dùng bụng ngón tay để lau đi nước mắt ở khóe mắt cô.
Tang Tửu vô thức lùi lại một bước, ngay sau đó lại nhào tới, cắn mạnh anh một cái.
Trước mặt Tang Tửu, nhận thức của Ôn Quý Từ như trở nên trì trệ, anh để mặc cô cắn cổ họng mình mà không có bất cứ phản ứng gì.
Cổ anh đau đớn nhưng anh lại như không cảm nhận được, vẫn ôm lấy cô.
“Tang Tửu, em đánh anh đi.” Ôn Quý Từ mím môi: “Anh không hối hận.”
Không hối hận đã hôn cô, không hối hận đã tỏ tình, không hối hận đã ép buộc để ôm cô vào lòng thế này.
Ôn Quý Từ chợt bật cười, đây là lần đầu tiên anh không màng tất cả mà thể hiện con người chân thật thế này.
Mặc cô nghĩ thế nào, dù sao anh thích cô là được.
Nghe vậy, cơ thể Tang Tửu cứng đờ, lực cắn anh cũng nhẹ đi.
Cô dần tách môi, trong mắt vẫn rớm nước, không dám nhìn mặt anh, dùng hết sức mình đẩy anh ra.
Tang Tửu lùi lại từng bước, xoay người bỏ chạy, bóng lưng hốt hoảng làm nổi bật cơn mưa xối xả bên ngoài cửa sổ.
Ôn Quý Từ đứng im tại chỗ, ngón tay xoa môi, nhìn bóng lưng cô rồi nở nụ cười.
Mỗi cái nhìn đều đầy lưu luyến và khát khao.
Anh cũng không biết tối nay mình đã buông thả điều gì.
Rõ ràng trong lòng đã nghĩ đến cảnh tượng hiện tại vô số lần, trân quý cô là thế, cuối cùng lại dùng một cách mà ngay cả bản thân anh cũng không ngờ được.
Tổn thương cô, chưa được cho phép đã hôn cô.
Trong nhà vô cùng lạnh lẽo, không khí lạnh băng từ bốn phương tám hướng bủa vây, lý trí của Ôn Quý Từ dần quay lại.
Cuối cùng cũng nói ra rồi, tất nhiên cô không đồng ý, anh hối hận không? Muốn cô đồng ý, chỉ cần thời gian mà thôi.
Ôn Quý Từ nghĩ, nếu anh còn nhịn nữa thì có thể sẽ phải trơ mắt nhìn cô rời đi mất.
Anh cũng không biết rốt cuộc mình làm đúng hay sai, nhưng nếu thời gian quay lại, anh cũng sẽ nói ra câu đó.
Tang Tửu thất thần chạy về phòng, sau khi đóng cửa, cô lại khóa trái.
Trong phòng tối om, rèm cửa sổ kín mít, đêm đen bao trùm khiến lòng người hoảng loạn.
Trong đầu Tang Tửu hỗn loạn, chuyện xảy ra đêm nay như một tấm lưới vây lấy cô, không thể có được một suy nghĩ hoàn chỉnh.
Cô vùi mình trong chăn, cố gắng đi vào giấc ngủ, như muốn giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Sao lại như vậy?
Hình như cô chưa từng quen Ôn Quý Từ đó.
Anh không màng tất cả, mặc sức, liều lĩnh… Hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, cũng không hỏi suy nghĩ của cô.
Cô bây giờ hoàn toàn không tài nào suy nghĩ được, cô nghĩ gì về Ôn Quý Từ.
Cuộc sống yên bình bị phá vỡ, tình cảm vốn đang cố gắng nảy mầm cũng bị anh dập tắt.
Nếu ba mẹ biết thì phải làm sao? Cô sẽ mất đi gia đình này sao?
Tang Tửu vô cùng sợ hãi, tâm trạng lo được lo mất lúc mới vào nhà họ Ôn lại đến.
Cô dùng thời gian mấy năm, cuối cùng cũng tin chắc rằng đây là nơi cô sẽ không rời đi, nhưng tất cả lại bị hủy hoại vào đêm nay rồi.
Trong chăn không có không khí, Tang Tửu ngột ngạt.
Cảm giác ngạt thở dâng trào, cô thò đầu ra, trong cổ họng là cảm giác nghẹn ứ khó chịu.
Cô không làm mình tê liệt được, cũng không thể tự lừa dối mình mà quên đi.
Bởi vì tất thảy những chuyện xảy ra tối nay đều không phải là mơ.
Tang Tửu ép mình bình tĩnh lại, cô xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, trời đã sáng rồi.
Cô lấy vali ra, chỉ xếp quần áo đơn giản.
Từng bộ quần áo được gấp lại, từng ký ức liên quan đến Ôn Quý Từ cũng hiện lên trước mắt Tang Tửu.
“Ba năm không gặp, ngay cả anh trai cũng không biết gọi?”
“Cô ấy không phải em gái tôi.”
“Nhiều năm như vậy, như em muốn, anh bị em ép điên rồi.”
“…”
Tang Tửu cắn môi, sau khi biết được suy nghĩ thật sự của Ôn Quý Từ, từng ký ức càng nhớ thì càng cảm thấy khó chịu.
Trong lòng cô không thoải mái, cảm thấy những nơi bị anh hôn cũng ngứa ngáy.
Nhưng hỏi bản thân rốt cuộc tại sao lại khó chịu thì cô cũng không thể nói rõ được.
Tang Tửu kéo vali, lúc mở cửa phòng, động tác rất nhẹ nhàng.
Trong phòng khách không có ai, Ôn Quý Từ không ở đó.
Cô thở phào một hơi, cẩn thận từng tí đi đến cửa, vô cùng thuận lợi.
Lúc đi, Tang Tửu quay đầu nhìn biệt thự Cầm Thủy Loan.
Sáng sớm rất yên tĩnh, Ôn Quý Từ không ra ngoài, anh vẫn ở đó, chỉ có điều cô phải đi trước rồi.
*
Tang Tửu không chuyển về căn hộ cũ, nhà đứng tên nhà họ Ôn cô đều không muốn ở.
Cô biết, chỉ cần Ôn Quý Từ muốn đến thì có thể dễ dàng tìm được cô.
Nhưng suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, cô tạm thời không muốn gặp Ôn Quý Từ.
Tang Tửu gọi cho Lâu Nguyệt: “Tớ có thể ở nhà cậu không?”
Ngay cả khi Tang Tửu đã cố sức kiềm nén cảm xúc thì Lâu Nguyệt chơi cùng nhiều năm vẫn có thể nhận ra điều không ổn: “Sao vậy? Cậu muốn bỏ nhà đi à?”
Tang Tửu há miệng, phát hiện mình không tìm được cái cớ nào cả.
Cô phải nói thế nào đây? Tối qua anh trai tỏ tình với cô? Ôn Quý Từ nhiều năm không yêu đương đều có liên quan đến cô.
Tang Tửu hiểu, cuộc sống của cô đã khác trước rồi, đây là một bí mật mãi mãi không thể nhắc đến.
Nhịp tim Tang Tửu đập nhanh, cố gắng bình tĩnh lại, không giải thích gì: “Tớ chỉ tạm thời muốn chuyển ra khỏi nhà thôi.”
“Có người bắt nạt cậu à?” Lâu Nguyệt thăm dò hỏi: “Người đó… là anh trai cậu sao?”
Đôi anh em này thường cãi nhau đã không còn là bí mật nữa rồi.
Lâu Nguyệt là bạn thân nhiều năm, dưới tác động ngầm của Tang Tửu, cô ấy cũng biết thái độ của Tang Tửu với Ôn Quý Từ.
Gần đây quan hệ giữa hai người họ mới dịu lại, nhưng tối qua…
Cho dù cảm xúc của Tang Tửu không ổn thì Lâu Nguyệt cũng sẽ không nghi ngờ gì.
“Cãi nhau nên không vui.” Tang Tửu hời hợt gạt chuyện sang một bên.
“Dây vào không nổi chẳng lẽ không trốn nổi à, Tiểu Tửu, cậu đừng sợ.” Lâu Nguyệt vỗ ngực đảm bảo: “Cậu ở chỗ tớ, bằng bất cứ giá nào, tớ có bỏ mạng cũng sẽ không để anh cậu vào.”
Cô ấy không hỏi nhiều, Tang Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Cả đêm Ôn Quý Từ không ngủ, anh biết Tang Tửu ra ngoài, cũng biết cô chuyển đi, nhưng anh không ngăn lại.
Chuyện đêm qua khiến Tang Tửu nhất thời khó chấp nhận được.
Ép cô ở lại sẽ chỉ khiến cô thêm phản cảm thôi.
Vậy thì chỉ cần cho Tang Tửu thời gian, để cô tiêu hóa là được.
Cho dù cô đồng ý hay không thì anh cũng đã đi bước này rồi, anh sẽ theo cô đến cùng.
Lâu Nguyệt đưa Tang Tửu đến một căn hộ ở tầng cao nhất trong trung tâm thành phố, bình thường cô ấy ở cùng với người nhà họ Lâu, căn hộ này không có ai ở.
Biết tin Tang Tửu bỏ nhà đi, ít nhiều Lâu Nguyệt cũng có thể đoán được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ấy cũng thu dọn đồ đạc, kéo mấy vali đến ở cùng với Tang Tửu.
Nhà có người chuyên đến quét dọn, mọi thứ đều đã đầy đủ.
Không biết Lâu Nguyệt lấy hứng thú từ đâu, cô ấy mua rất nhiều nguyên liệu trong siêu thị, quyết định đích thân xuống bếp, đón gió tẩy trần cho Tang Tửu.
Tang Tửu biết cô nàng nghiện net Lâu Nguyệt chưa từng làm việc nhà bao giờ, chỉ có thể vào bếp theo cô ấy.
Thế là tình hình biến thành hai đại tiểu thư với mười ngón tay chưa từng chạm nước lại thay phiên nhau xuống bếp.
“Có ai cắt rau như cậu sao? Không sợ cắt trúng tay à?”
“Ai da, sao dầu bắn tung tóe thế!”
“Ai lại thêm muối vào nữa, vừa nãy tớ đã bỏ rồi, sao mặn vậy! Mặn chết tớ rồi!”
Hai người trầy trật một phen, sau đó nắm tay nhau nhìn nước mắt rơi, vẫn nên lấy điện thoại gọi đồ ăn về thì hơn.
Ồn ào với Lâu Nguyệt một trận, xem như Tang Tửu đã quên mất chuyện tối qua.
Cô ngồi trước bàn, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ biến đau khổ thành cơn thèm ăn, đầu Tang Tửu bế tắc, cô mắt điếc tai ngờ, vùi đầu để mình chìm vào biển đồ ăn.
Nếu ăn một bữa không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì ăn hai bữa.
Lâu Nguyệt xoa bụng, ăn no rồi bắt đầu oán than: “Mùa đông không nên gọi pizza, để một lúc đã nguội ngắt rồi.”
Lâu Nguyệt nhìn Tang Tửu, ngăn ý định muốn ăn tiếp của cô: “Đừng ăn nhiều, gánh nặng thần tượng của cậu vẫn còn chứ?”
Lúc ăn xong thì trời cũng đã tối.
Lâu Nguyệt – quý cô giàu có nhàn rỗi nhanh chóng tìm được hoạt động giải trí, cô ấy đề cử rất nhiều game, Tang Tửu chẳng mấy hứng thú, cuối cùng hai người quyết định đi rạp phim xem phim đêm.
Dạo này Tang Tửu hơi nổi tiếng nên rất dễ bị người khác nhận ra.
Dưới sự chỉ đạo của Lâu Nguyệt, Tang Tửu bọc mình kín mít, sau khi phim chiếu, mượn bóng tối, lúc này hai người mới lẻn vào rạp.
Rõ ràng là bộ phim hài tình cảm, người xung quanh đều cười, nhưng Tang Tửu lại không cười nổi.
Vừa yên tĩnh lại là suy nghĩ sẽ hỗn loạn, chuyện không nên nghĩ và người không nên nhớ đều xuất hiện trong đầu.
Cô đã muốn gạt Ôn Quý Từ ra khỏi đầu, nhưng trên màn hình lớn, khuôn mặt nam chính lại trở thành khuôn mặt của Ôn Quý Từ.
Câu chuyện bắt đầu từ ‘Em yêu anh như vậy nhưng anh lại yêu một kẻ ngốc’.
Cuối cùng nam chính cũng nhận ra người anh ta yêu nhất thực ra là nữ chính, giống với cái kết của tất cả phim happy ending, một loạt cái ôm và nụ hôn…
Cảnh thân mật xuất hiện không đúng lúc, Tang Tửu dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gì cả.
Là trí nhớ của cô quá tốt hay là ấn tượng với một vài chuyện quá sâu?
Tang Tửu lắc đầu, đó đều là lỗi của Ôn Quý Từ, nếu không phải vì anh thì cô sẽ không có nhiều thứ đáng để nhớ như vậy, sớm muộn gì cũng phải quên.
Dù sao không cố ý nhớ thì luôn có một ngày có thể quên đi sạch sẽ.
*
Tang Tửu ở nhà Lâu Nguyệt vài ngày, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Ngày nào cô cũng xem kịch xà phòng*, xem tin tức giải trí, dùng những chuyện nhàm chán để lấp đầy đầu cô, cuối cùng cũng không nhớ đến tối đó nữa.
*Kịch xà phòng: Kịch xà phòng (tiếng Anh: soap opera) là một dạng kịch truyền thanh hoặc phim truyền hình dài tập với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.
Phá vỡ yên bình là một cuộc điện thoại của chị Hân quản lý: “Tang Tửu, chiều nay có quay quảng cáo, cô đừng quên đấy.”
Lịch trình được quyết định vào tháng trước, chị Hân lên