Ôn Quý Từ như ngừng thở, tay bất giác ôm lấy eo Tang Tửu, anh híp mắt nhìn Tang Tửu đăm đắm một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.
Tang Tửu đã uống rượu nhiều hơn trước đây, thế nên cô cũng cực kỳ bạo gan.
Bình thường, khi Ôn Quý Từ dùng ánh mắt này nhìn Tang Tửu, cô đều sẽ né tránh theo bản năng, nhưng lần này lại không chút sợ hãi mà nhìn anh, thậm chí còn quên chớp mắt.
Không khí như bùng cháy, ánh đèn lướt vội qua như hòa quyện vào khuôn mặt Ôn Quý Từ, không còn vẻ lạnh lùng nữa mà thay vào đó là thâm tình dịu dàng.
Tay Tang Tửu bắt đầu vung loạn xạ, đầu ngón tay cô móc vào tóc Ôn Quý Từ, quấn từng vòng từng vòng trên ngón tay, khiến anh đau.
Trông dáng vẻ cô như không hề nhận ra nhưng lại dễ dàng đốt cháy Ôn Quý Từ.
“Nhớ Nghiêm Mô là ai không?” Lúc Ôn Quý Từ hỏi câu này, anh không mang theo ý tốt gì.
Lúc xem được video phỏng vấn của Nghiêm Mô, Ôn Quý Từ lập tức sầm mặt, trước đó anh biết Nghiêm Mô đưa thẻ phòng cho Tang Tửu nên mới bị Tang Tửu hắt rượu.
Không ngờ đến bây giờ Nghiêm Mô vẫn chưa từ bỏ, lại công khai bày tỏ sự tán thưởng của anh ta dành cho Tang Tửu.
Lần trước anh ra mặt giúp Tang Tửu dẹp yên chuyện hắt rượu, lúc đó Nghiêm Mô biết thân phận của Tang Tửu, có thể kiên nhẫn theo đuổi, chắc chắn không thiếu nguyên nhân này.
Trong bài phỏng vấn của Nghiêm Mô, Ôn Quý Từ có thể nhận ra anh ta làm vậy không chỉ vì điều này, anh vẫn nhìn ra được Nghiêm Mô có hứng thú với Tang Tửu.
“Nghiêm Mô?” Tang Tửu nghe thấy cái tên này thì suy nghĩ chốc lát một mới nghiêng đầu trầm ngâm.
Lúc Ôn Quý Từ nghe Tang Tửu dùng giọng hơi say gọi hai chữ Nghiêm Mô, hệt như đang gọi tên người yêu, đầu mày anh vô thức cau lại.
Rõ ràng là Ôn Quý Từ tự hỏi, tự nghĩ nhiều, nhưng lửa ghen lại cháy lên người Tang Tửu.
“A.”
Tang Tửu xuýt xoa, tay Ôn Quý Từ đặt ở eo cô hơi siết lại.
Cô nhìn Ôn Quý Từ với vẻ lên án, không chịu thua thiệt mà cấu mạnh vào cánh tay anh.
Tang Tửu cho rằng, với Ôn Quý Từ thì lực của cô cùng lắm chỉ xem là gãi ngứa thôi, anh biết vừa rồi mình không đúng, nhẹ giọng nói: “Có nhớ chuyện Nghiêm Mô nói thích em không?”
Chuyện mới xảy ra, tất nhiên Tang Tửu nhớ.
Tang Tửu vốn đang cười với Ôn Quý Từ chợt bĩu môi: “Anh ta phiền chết đi được.”
Ôn Quý Từ sững sờ, sau đó cong môi, chút không vui vừa rồi lập tức biến mất.
Nếu Tống Hữu và Tưởng Thiếu Du ở đây, họ sẽ nhận ra một mặt bụng dạ hẹp hòi vốn có của Ôn Quý Từ khác hẳn với hình tượng thường ngày của anh.
Lần này rõ ràng giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều, còn thấp thoáng ý cười: “Anh ta phiền thế nào?”
Dưới thái độ gần như cổ vũ của Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng tích cực, bắt đầu liệt kê ‘tội trạng’ của Nghiêm Mô.
“Không tôn trọng em, đưa thẻ phòng cho em, còn tùy tiện gửi đồ tiếp ứng đến phim trường, còn nhấn like weibo cố ý khiến em với Cổ Sa đối đầu nhau, lần này cũng cố ý dẫn đề tài lên em, dân mạng có thể không mắng em được sao?”
Cho dù Tang Tửu uống rượu nhưng mạch suy nghĩ của cô lúc này lại vô cùng rõ ràng, có thể thấy những lời oán thán của cô với Nghiêm Mô khắc sâu cỡ nào, không hề có chút vui mừng gì khi được Nghiêm Mô tỏ tình.
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu nhớ rõ ràng như vậy thì trong lòng lại hơi khó chịu, thế nên anh lại ghi cho Nghiêm Mô một món nợ.
Nếu Tang Tửu có thể biết Ôn Quý Từ nghĩ gì thì chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật sự khó hầu hạ, rõ ràng là anh muốn nghe nhưng lại không muốn Tang Tửu nhớ kỹ như vậy.
Nhưng bây giờ Tang Tửu hoàn toàn không cảm nhận được, còn nói ra những chuyện Ôn Quý Từ không biết.
“Không chỉ Nghiêm Mô, lần trước Tông Ngộ cũng tỏ tình với em rồi.” Sợ Ôn Quý Từ không tin, Tang Tửu nói cả thời gain địa điểm cụ thể cho anh nghe.
“Là hôm phải quay bổ sung ấy, anh ta đến phòng trang điểm của em.”
Cô bé trung thực Tang Tửu hoàn toàn không biết mình đã bị lộ tẩy, nói hết những gì nên nói và không nên nói cho Ôn Quý Từ.
Đây là lần đầu Ôn Quý Từ nghe đến chuyện này, anh nhướng đuôi mày, liệt Tông Ngộ vào danh sách đen của mình.
Trong lúc anh không biết, Tông Ngộ vẫn muốn thử đến gần Tang Tửu.
Theo thời gian Tang Tửu nói, lúc đó trái tim Tang Tửu vẫn chưa kiên định, nếu những lời Tông Ngộ nói ảnh hưởng đến cô…
Đôi mắt đào hoa đen thẫm của Ôn Quý Từ nheo lại, nụ cười nơi khóe môi cũng đầy lạnh lùng, trông không giống như thật sự đang cười.
“Anh ta hỏi em anh ta vẫn còn cơ hội chứ, anh đoán xem em trả lời thế nào?”
Tang Tửu cười gian, nói một nửa giấu một nửa, cố ý dấy lên hứng thú của Ôn Quý Từ.
Ngón tay Ôn Quý Từ đặt ở eo Tang Tửu bất giác xoa vài cái, cách lớp áo mỏng, dường như hai người dán sát vào nhau.
Ôn Quý Từ vô cùng phối hợp với ý của Tang Tửu, hỏi một câu: “Vậy em trả lời thế nào?”
Tang Tửu như đang nắm giữ một bí mật, cô thấp giọng, tì trán lên trán Ôn Quý Từ, chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau: “Em nói em có người mình thích rồi.”
Cơ thể Ôn Quý Từ cứng đờ, tay dùng thêm lực, ôm Tang Tửu vào lòng mình.
Nhìn nhau trong chốc lát, người Tang Tửu hơi nghiêng về trước, cô âm hơi, hơi thở như có như không phả lên mặt Ôn Quý Từ: “Nhưng em không nói với anh ta, người em thích là anh.”
Pháo hoa rực rỡ trong đầu bỗng nở rộ rồi lại lụi tắt, Ôn Quý Từ vươn tay, dùng bụng ngón tay vuốt ve bên môi Tang Tửu.
Giọng anh trầm khàn, lộ vẻ thỏa hiệp: “Lần này tha cho em trước.”
Với Ôn Quý Từ mà nói, đường về nhà quá ngắn, chẳng mấy chốc đã đến Cầm Thủy Loan.
Lúc này Ôn Quý Từ mới lưu luyến không nỡ buông tay đang ôm Tang Tửu, bế cô xuống khỏi người mình.
Lúc xuống xe, tất thảy như bình tĩnh trở lại.
Trước đó Tang Tửu cũng từng uống say, lúc đó cô khóc nói Ôn Quý Từ không xem cô là em gái, bây giờ cô không có gì lo nghĩ nên chỉ im lặng đứng bên cạnh Ôn Quý Từ.
Trong nhà đã chuẩn bị thuốc giải rượu, Ôn Quý Từ sợ ngày mai Tang Tửu đau đầu nên dỗ cô uống vài ngụm.
Vì người đút cô là Ôn Quý Từ, thế nên Tang Tửu cũng chỉ nhăn mặt, nuốt vị đắng trong miệng xuống.
Uống xong, Tang Tửu lại làm nũng với Ôn Quý Từ, đẩy tay đang cầm thuốc của Ôn Quý Từ ra xa, nhỏ giọng oán giận: “Đắng quá.”
Ôn Quý Từ cười, nghiêng đầu hôn lên khóe môi Tang Tửu, chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, giọng nói trầm thấp như phép thuật mê hoặc lòng người: “Sai rồi, là ngọt.”
Tang Tửu sững người nhìn Ôn Quý Từ, thấy vẻ mặt và giọng nói chắc nịch này của Ôn Quý Từ, Tang Tửu chậm chí thật sự cho rằng thuốc giải rượu đắng ngắt này có vị ngọt.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, Tang Tửu mới day đầu mình, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Ghế sau xe yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo chợt lướt qua, vị đắng trong bếp…
Tang Tửu chỉ nhớ những cảnh tượng này, còn những cái khác cô chẳng thể nhớ nổi.
À phải rồi, cô còn nhớ cô nói câu thích anh.
Nhưng Tang Tửu vốn thích Ôn Quý Từ, trước đó cũng không phải chưa từng tỏ tình, thế nên cô không cảm thấy có gì phải ngại cả.
Tang Tửu hoàn toàn quên mất chuyện Tông Ngộ, dưới tình hình cô không biết, cô lại hại chính mình rồi.
*
Vài ngày trôi qua, Tang Tửu nhận được điện thoại của bạn học cấp hai, Ninh Ly – bạn cùng bàn với cô khi đó là lớp trưởng, thế nên cứ cách mấy năm là cô ấy sẽ đứng ra tổ chức buổi họp lớp cấp hai.
Quan hệ giữa Tang Tửu với các bạn học rất tốt, tất nhiên cô sẽ đi đến buổi hẹn.
Tang Tửu đến khá sớm, nhưng Ninh Ly đã đến rồi, Tang Tửu cười, bước nhanh tới.
“Tiểu Tửu!”
Đã một thời gian rồi không gặp, họ đều rất vui.
Dù sao thì tốt nghiệp xong thì mỗi người ở một thành phố, lại có công việc của riêng mình, cơ hội gặp nhau cũng ít đi.
“Tớ luôn cày phim mới của cậu đấy, tớ còn giới thiệu cho bạn bè nữa.”
Khi Ninh Ly và Tang Tửu làm bạn cùng bàn, quan hệ hai người rất tốt.
Tang Tửu cũng từng nói với cô ấy sở thích và hứng thú của mình, lúc đó chỉ cho rằng là đùa vui, giờ cũng xem là được như ý nguyện rồi.
Vì là cuối tuần nên trong trường gần như chẳng có ai, vô cùng vắng vẻ.
Họ đã nói trước với bảo vệ, hi vọng có thể tham quan trường một lúc.
Hiện tại Tang Tửu cũng được xem là có chút tiếng tăm, thậm chí bảo vệ còn hỏi xin chữ ký của cô, con gái ông ấy là fan của Tang Tửu.
Tất nhiên Tang Tửu lập tức đồng ý.
Trường không thay đổi gì với trước đây cả, tòa nhà dạy học vẫn vậy, chỉ nhiều thêm vài cây xanh.
Với Tang Tửu mà nói, khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như nút bấm kích hoạt ký ức của cô, nút bấm không nhạy, những ký ức về Ôn Quý Từ tràn về.
Năm Tang Tửu mười bốn tuổi đến nhà họ Ôn, từ đó trở đi, trong cuộc đời cô có thêm một gia đình, một người anh trai không có quan hệ huyết thống.
Với Tang Tửu mà nói, có thể xem là chuyện vui nhất của cô trong những năm đó.
Cho dù thái độ của Ôn Quý Từ lạnh nhạt với cô, thế nhưng cô vẫn khoe với bạn học rằng cô có một người anh trai, trong lời nói còn toát lên sự mong đợi và vui vẻ mà ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Nhưng cho đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, bạn học của cô đều không thể gặp được người anh trai trong truyền thuyết đó.
Vì thế về sau, bạn học đều cho rằng đó chỉ là chuyện cười mà Tang Tửu bịa ra, không thể xem là thật.
Anh trai Tang Tửu chỉ sống trong lời nói của Tang Tửu, cho dù Tang Tửu có khen anh đẹp trai thế nào, thành tích xuất sắc ra sao, thế nhưng chẳng một ai tin cô, cuối cùng Tang Tửu cũng từ bỏ đấu tranh, dứt khoát không giải thích nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tang Tửu của khi đó sao có thể đoán được anh trai sẽ trở thành bạn trai được, nghĩ đến điều này, môi Tang Tửu không khỏi cong lên.
“Nghĩ gì thế?”
Ninh Ly thấy Tang Tửu ngẩn người nhìn chằm chằm vào cành liễu rũ bên hồ thì huých cánh tay cô.
“Sao nhìn liễu mà cũng có thể cười vậy?”
Tang Tửu lập tức hoàn hồn, cười giải thích: “Tớ chỉ đang nhớ đến chuyện trước đây thôi.”
Nói đến chuyện trước đây, Ninh Ly chợt nhớ đến chuyện mà Tang Tửu từng nói với cô ấy.
“Cậu biết ba năm cấp hai, chuyện tới thấy ly kỳ nhất là gì không?”
Tang Tửu có dự cảm không ổn, quả nhiên Ninh Ly lên tiếng nhắc đến chuyện kia.
“Lúc đó cậu luôn nói cậu có một người anh trai, nhưng chẳng ai gặp được cả.
Giờ nghĩ lại, bản lĩnh bịa chuyện của cậu đáng gờm đấy, bọn tớ ai cũng tin hết.”
Ninh Ly nói vậy, mọi người đều bật cười, họ cũng nhớ đến câu chuyện thú vị của Tang Tửu năm đó, mỗi người chọc một câu.
Đối diện với lời chất vấn nghi ngờ của mọi người, Tang Tửu câm nín không có gì để nói, không biết phải phản bác thế nào.
Cô cũng không thể thật sự gọi Ôn Quý Từ đến đây được đúng không.
Hơn nữa bây giờ Ôn Quý Từ cũng không chỉ đơn giản là anh trai cô.
Tang Tửu chỉ có thể yếu ớt nói: “Tớ thật sự không lừa các cậu mà, tớ có một người anh trai, chỉ là không tiện để các cậu gặp thôi.”
Quả nhiên, lời Tang Tửu lại bị mọi người xem là lời đùa, trò chơi ‘sói đến rồi’ chơi quá nhiều lần, bây giờ không ai tin nữa cả.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Tang Tửu không vội rời đi mà đứng dưới gốc cây lớn ở bên ngoài cổng sau trường học.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nửa vàng nửa tối.
Một nửa ánh chiều tà kéo thành một tấm lưới, sắc trời dần tối đi.
Cổng sau vắng vẻ, người qua lại vốn không nhiều, lại là cuối tuần nên học sinh cũng không ra vào, người đi bộ cũng không đến bên này.
Nhất thời, góc nhỏ bên này chỉ có một mình Tang Tửu.
Tang Tửu nhìn thời gian, bây giờ