Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 50


trước sau


Ôn Quý Từ như ngừng thở, tay bất giác ôm lấy eo Tang Tửu, anh híp mắt nhìn Tang Tửu đăm đắm một lúc lâu vẫn không dời mắt đi.
Tang Tửu đã uống rượu nhiều hơn trước đây, thế nên cô cũng cực kỳ bạo gan.
Bình thường, khi Ôn Quý Từ dùng ánh mắt này nhìn Tang Tửu, cô đều sẽ né tránh theo bản năng, nhưng lần này lại không chút sợ hãi mà nhìn anh, thậm chí còn quên chớp mắt.
Không khí như bùng cháy, ánh đèn lướt vội qua như hòa quyện vào khuôn mặt Ôn Quý Từ, không còn vẻ lạnh lùng nữa mà thay vào đó là thâm tình dịu dàng.
Tay Tang Tửu bắt đầu vung loạn xạ, đầu ngón tay cô móc vào tóc Ôn Quý Từ, quấn từng vòng từng vòng trên ngón tay, khiến anh đau.
Trông dáng vẻ cô như không hề nhận ra nhưng lại dễ dàng đốt cháy Ôn Quý Từ.
“Nhớ Nghiêm Mô là ai không?” Lúc Ôn Quý Từ hỏi câu này, anh không mang theo ý tốt gì.
Lúc xem được video phỏng vấn của Nghiêm Mô, Ôn Quý Từ lập tức sầm mặt, trước đó anh biết Nghiêm Mô đưa thẻ phòng cho Tang Tửu nên mới bị Tang Tửu hắt rượu.
Không ngờ đến bây giờ Nghiêm Mô vẫn chưa từ bỏ, lại công khai bày tỏ sự tán thưởng của anh ta dành cho Tang Tửu.
Lần trước anh ra mặt giúp Tang Tửu dẹp yên chuyện hắt rượu, lúc đó Nghiêm Mô biết thân phận của Tang Tửu, có thể kiên nhẫn theo đuổi, chắc chắn không thiếu nguyên nhân này.
Trong bài phỏng vấn của Nghiêm Mô, Ôn Quý Từ có thể nhận ra anh ta làm vậy không chỉ vì điều này, anh vẫn nhìn ra được Nghiêm Mô có hứng thú với Tang Tửu.
“Nghiêm Mô?” Tang Tửu nghe thấy cái tên này thì suy nghĩ chốc lát một mới nghiêng đầu trầm ngâm.
Lúc Ôn Quý Từ nghe Tang Tửu dùng giọng hơi say gọi hai chữ Nghiêm Mô, hệt như đang gọi tên người yêu, đầu mày anh vô thức cau lại.
Rõ ràng là Ôn Quý Từ tự hỏi, tự nghĩ nhiều, nhưng lửa ghen lại cháy lên người Tang Tửu.
“A.”
Tang Tửu xuýt xoa, tay Ôn Quý Từ đặt ở eo cô hơi siết lại.
Cô nhìn Ôn Quý Từ với vẻ lên án, không chịu thua thiệt mà cấu mạnh vào cánh tay anh.
Tang Tửu cho rằng, với Ôn Quý Từ thì lực của cô cùng lắm chỉ xem là gãi ngứa thôi, anh biết vừa rồi mình không đúng, nhẹ giọng nói: “Có nhớ chuyện Nghiêm Mô nói thích em không?”
Chuyện mới xảy ra, tất nhiên Tang Tửu nhớ.

Tang Tửu vốn đang cười với Ôn Quý Từ chợt bĩu môi: “Anh ta phiền chết đi được.”
Ôn Quý Từ sững sờ, sau đó cong môi, chút không vui vừa rồi lập tức biến mất.
Nếu Tống Hữu và Tưởng Thiếu Du ở đây, họ sẽ nhận ra một mặt bụng dạ hẹp hòi vốn có của Ôn Quý Từ khác hẳn với hình tượng thường ngày của anh.
Lần này rõ ràng giọng nói đã dịu dàng hơn nhiều, còn thấp thoáng ý cười: “Anh ta phiền thế nào?”
Dưới thái độ gần như cổ vũ của Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng tích cực, bắt đầu liệt kê ‘tội trạng’ của Nghiêm Mô.
“Không tôn trọng em, đưa thẻ phòng cho em, còn tùy tiện gửi đồ tiếp ứng đến phim trường, còn nhấn like weibo cố ý khiến em với Cổ Sa đối đầu nhau, lần này cũng cố ý dẫn đề tài lên em, dân mạng có thể không mắng em được sao?”
Cho dù Tang Tửu uống rượu nhưng mạch suy nghĩ của cô lúc này lại vô cùng rõ ràng, có thể thấy những lời oán thán của cô với Nghiêm Mô khắc sâu cỡ nào, không hề có chút vui mừng gì khi được Nghiêm Mô tỏ tình.
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu nhớ rõ ràng như vậy thì trong lòng lại hơi khó chịu, thế nên anh lại ghi cho Nghiêm Mô một món nợ.
Nếu Tang Tửu có thể biết Ôn Quý Từ nghĩ gì thì chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật sự khó hầu hạ, rõ ràng là anh muốn nghe nhưng lại không muốn Tang Tửu nhớ kỹ như vậy.
Nhưng bây giờ Tang Tửu hoàn toàn không cảm nhận được, còn nói ra những chuyện Ôn Quý Từ không biết.
“Không chỉ Nghiêm Mô, lần trước Tông Ngộ cũng tỏ tình với em rồi.” Sợ Ôn Quý Từ không tin, Tang Tửu nói cả thời gain địa điểm cụ thể cho anh nghe.
“Là hôm phải quay bổ sung ấy, anh ta đến phòng trang điểm của em.”
Cô bé trung thực Tang Tửu hoàn toàn không biết mình đã bị lộ tẩy, nói hết những gì nên nói và không nên nói cho Ôn Quý Từ.
Đây là lần đầu Ôn Quý Từ nghe đến chuyện này, anh nhướng đuôi mày, liệt Tông Ngộ vào danh sách đen của mình.
Trong lúc anh không biết, Tông Ngộ vẫn muốn thử đến gần Tang Tửu.
Theo thời gian Tang Tửu nói, lúc đó trái tim Tang Tửu vẫn chưa kiên định, nếu những lời Tông Ngộ nói ảnh hưởng đến cô…
Đôi mắt đào hoa đen thẫm của Ôn Quý Từ nheo lại, nụ cười nơi khóe môi cũng đầy lạnh lùng, trông không giống như thật sự đang cười.
“Anh ta hỏi em anh ta vẫn còn cơ hội chứ, anh đoán xem em trả lời thế nào?”
Tang Tửu cười gian, nói một nửa giấu một nửa, cố ý dấy lên hứng thú của Ôn Quý Từ.
Ngón tay Ôn Quý Từ đặt ở eo Tang Tửu bất giác xoa vài cái, cách lớp áo mỏng, dường như hai người dán sát vào nhau.

Ôn Quý Từ vô cùng phối hợp với ý của Tang Tửu, hỏi một câu: “Vậy em trả lời thế nào?”
Tang Tửu như đang nắm giữ một bí mật, cô thấp giọng, tì trán lên trán Ôn Quý Từ, chóp mũi hai người như sắp chạm vào nhau: “Em nói em có người mình thích rồi.”
Cơ thể Ôn Quý Từ cứng đờ, tay dùng thêm lực, ôm Tang Tửu vào lòng mình.
Nhìn nhau trong chốc lát, người Tang Tửu hơi nghiêng về trước, cô âm hơi, hơi thở như có như không phả lên mặt Ôn Quý Từ: “Nhưng em không nói với anh ta, người em thích là anh.”
Pháo hoa rực rỡ trong đầu bỗng nở rộ rồi lại lụi tắt, Ôn Quý Từ vươn tay, dùng bụng ngón tay vuốt ve bên môi Tang Tửu.
Giọng anh trầm khàn, lộ vẻ thỏa hiệp: “Lần này tha cho em trước.”
Với Ôn Quý Từ mà nói, đường về nhà quá ngắn, chẳng mấy chốc đã đến Cầm Thủy Loan.
Lúc này Ôn Quý Từ mới lưu luyến không nỡ buông tay đang ôm Tang Tửu, bế cô xuống khỏi người mình.

Lúc xuống xe, tất thảy như bình tĩnh trở lại.
Trước đó Tang Tửu cũng từng uống say, lúc đó cô khóc nói Ôn Quý Từ không xem cô là em gái, bây giờ cô không có gì lo nghĩ nên chỉ im lặng đứng bên cạnh Ôn Quý Từ.
Trong nhà đã chuẩn bị thuốc giải rượu, Ôn Quý Từ sợ ngày mai Tang Tửu đau đầu nên dỗ cô uống vài ngụm.
Vì người đút cô là Ôn Quý Từ, thế nên Tang Tửu cũng chỉ nhăn mặt, nuốt vị đắng trong miệng xuống.
Uống xong, Tang Tửu lại làm nũng với Ôn Quý Từ, đẩy tay đang cầm thuốc của Ôn Quý Từ ra xa, nhỏ giọng oán giận: “Đắng quá.”
Ôn Quý Từ cười, nghiêng đầu hôn lên khóe môi Tang Tửu, chỉ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, giọng nói trầm thấp như phép thuật mê hoặc lòng người: “Sai rồi, là ngọt.”
Tang Tửu sững người nhìn Ôn Quý Từ, thấy vẻ mặt và giọng nói chắc nịch này của Ôn Quý Từ, Tang Tửu chậm chí thật sự cho rằng thuốc giải rượu đắng ngắt này có vị ngọt.
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, Tang Tửu mới day đầu mình, bắt đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Ghế sau xe yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo chợt lướt qua, vị đắng trong bếp…
Tang Tửu chỉ nhớ những cảnh tượng này, còn những cái khác cô chẳng thể nhớ nổi.
À phải rồi, cô còn nhớ cô nói câu thích anh.
Nhưng Tang Tửu vốn thích Ôn Quý Từ, trước đó cũng không phải chưa từng tỏ tình, thế nên cô không cảm thấy có gì phải ngại cả.
Tang Tửu hoàn toàn quên mất chuyện Tông Ngộ, dưới tình hình cô không biết, cô lại hại chính mình rồi.
*
Vài ngày trôi qua, Tang Tửu nhận được điện thoại của bạn học cấp hai, Ninh Ly – bạn cùng bàn với cô khi đó là lớp trưởng, thế nên cứ cách mấy năm là cô ấy sẽ đứng ra tổ chức buổi họp lớp cấp hai.
Quan hệ giữa Tang Tửu với các bạn học rất tốt, tất nhiên cô sẽ đi đến buổi hẹn.
Tang Tửu đến khá sớm, nhưng Ninh Ly đã đến rồi, Tang Tửu cười, bước nhanh tới.
“Tiểu Tửu!”
Đã một thời gian rồi không gặp, họ đều rất vui.

Dù sao thì tốt nghiệp xong thì mỗi người ở một thành phố, lại có công việc của riêng mình, cơ hội gặp nhau cũng ít đi.
“Tớ luôn cày phim mới của cậu đấy, tớ còn giới thiệu cho bạn bè nữa.”
Khi Ninh Ly và Tang Tửu làm bạn cùng bàn, quan hệ hai người rất tốt.

Tang Tửu cũng từng nói với cô ấy sở thích và hứng thú của mình, lúc đó chỉ cho rằng là đùa vui, giờ cũng xem là được như ý nguyện rồi.
Vì là cuối tuần nên trong trường gần như chẳng có ai, vô cùng vắng vẻ.
Họ đã nói trước với bảo vệ, hi vọng có thể tham quan trường một lúc.
Hiện tại Tang Tửu cũng được xem là có chút tiếng tăm, thậm chí bảo vệ còn hỏi xin chữ ký của cô, con gái ông ấy là fan của Tang Tửu.
Tất nhiên Tang Tửu lập tức đồng ý.
Trường không thay đổi gì với trước đây cả, tòa nhà dạy học vẫn vậy, chỉ nhiều thêm vài cây xanh.
Với Tang Tửu mà nói, khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như nút bấm kích hoạt ký ức của cô, nút bấm không nhạy, những ký ức về Ôn Quý Từ tràn về.
Năm Tang Tửu mười bốn tuổi đến nhà họ Ôn, từ đó trở đi, trong cuộc đời cô có thêm một gia đình, một người anh trai không có quan hệ huyết thống.

Với Tang Tửu mà nói, có thể xem là chuyện vui nhất của cô trong những năm đó.
Cho dù thái độ của Ôn Quý Từ lạnh nhạt với cô, thế nhưng cô vẫn khoe với bạn học rằng cô có một người anh trai, trong lời nói còn toát lên sự mong đợi và vui vẻ mà ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Nhưng cho đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, bạn học của cô đều không thể gặp được người anh trai trong truyền thuyết đó.
Vì thế về sau, bạn học đều cho rằng đó chỉ là chuyện cười mà Tang Tửu bịa ra, không thể xem là thật.
Anh trai Tang Tửu chỉ sống trong lời nói của Tang Tửu, cho dù Tang Tửu có khen anh đẹp trai thế nào, thành tích xuất sắc ra sao, thế nhưng chẳng một ai tin cô, cuối cùng Tang Tửu cũng từ bỏ đấu tranh, dứt khoát không giải thích nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tang Tửu của khi đó sao có thể đoán được anh trai sẽ trở thành bạn trai được, nghĩ đến điều này, môi Tang Tửu không khỏi cong lên.
“Nghĩ gì thế?”
Ninh Ly thấy Tang Tửu ngẩn người nhìn chằm chằm vào cành liễu rũ bên hồ thì huých cánh tay cô.
“Sao nhìn liễu mà cũng có thể cười vậy?”
Tang Tửu lập tức hoàn hồn, cười giải thích: “Tớ chỉ đang nhớ đến chuyện trước đây thôi.”
Nói đến chuyện trước đây, Ninh Ly chợt nhớ đến chuyện mà Tang Tửu từng nói với cô ấy.
“Cậu biết ba năm cấp hai, chuyện tới thấy ly kỳ nhất là gì không?”
Tang Tửu có dự cảm không ổn, quả nhiên Ninh Ly lên tiếng nhắc đến chuyện kia.
“Lúc đó cậu luôn nói cậu có một người anh trai, nhưng chẳng ai gặp được cả.

Giờ nghĩ lại, bản lĩnh bịa chuyện của cậu đáng gờm đấy, bọn tớ ai cũng tin hết.”
Ninh Ly nói vậy, mọi người đều bật cười, họ cũng nhớ đến câu chuyện thú vị của Tang Tửu năm đó, mỗi người chọc một câu.
Đối diện với lời chất vấn nghi ngờ của mọi người, Tang Tửu câm nín không có gì để nói, không biết phải phản bác thế nào.

Cô cũng không thể thật sự gọi Ôn Quý Từ đến đây được đúng không.
Hơn nữa bây giờ Ôn Quý Từ cũng không chỉ đơn giản là anh trai cô.
Tang Tửu chỉ có thể yếu ớt nói: “Tớ thật sự không lừa các cậu mà, tớ có một người anh trai, chỉ là không tiện để các cậu gặp thôi.”
Quả nhiên, lời Tang Tửu lại bị mọi người xem là lời đùa, trò chơi ‘sói đến rồi’ chơi quá nhiều lần, bây giờ không ai tin nữa cả.
Sau khi buổi họp lớp kết thúc, Tang Tửu không vội rời đi mà đứng dưới gốc cây lớn ở bên ngoài cổng sau trường học.
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nửa vàng nửa tối.

Một nửa ánh chiều tà kéo thành một tấm lưới, sắc trời dần tối đi.
Cổng sau vắng vẻ, người qua lại vốn không nhiều, lại là cuối tuần nên học sinh cũng không ra vào, người đi bộ cũng không đến bên này.
Nhất thời, góc nhỏ bên này chỉ có một mình Tang Tửu.
Tang Tửu nhìn thời gian, bây giờ

là sáu giờ tối, không biết Ôn Quý Từ bận việc xong chưa.

Cô thôi không gọi đi nữa mà gửi cho anh một tin nhắn.
“Có phải anh vẫn đang bận không?”
Mấy giây sau, điện thoại Tang Tửu chợt đổ chuông, màn hình hiển thị Ôn Quý Từ gọi đến.
“Sao vậy? Tìm anh có việc à?”
Nghe giọng Ôn Quý Từ dịu dàng hơn trước, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng khi hai người vừa gặp nhau.
Tang Tửu chợt cáu kỉnh: “Anh làm em mất mặt với bạn học rồi.”
Vì đeo khẩu trang, cách một lớp vải, giọng Tang Tửu mơ hồ như được phủ một lớp băng gạc.

Tang Tửu đã nói với Ôn Quý Từ hôm nay cô sẽ tham gia họp lớp cấp hai, nhưng thông minh như Ôn Quý Từ cũng không thể đoán được lý do của câu này.
“Sao anh lại khiến em mất mặt chứ?” Ôn Quý Từ chậm rãi, kiên nhẫn hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên Tang Tửu nói với Ôn Quý Từ chuyện này: “Ai bảo hồi cấp hai anh phớt lờ em, em nói với bạn là em có anh trai, họ đều cho rằng em đang lừa đảo đấy.”
Gió nhẹ thổi qua, chạng vạng không nhìn thấy đường chân trời, bóng cây rơi nghiêng trên mặt Tang Tửu, cô mím môi.
Dù rằng biết lý do năm đó, nhưng nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Ôn Quý Từ khi đó là lồng ngực Tang Tửu lại ngột ngạt.
Ôn Quý Từ nhận ra cảm xúc của Tang Tửu: “Vậy bây giờ có cần anh đến giải thích với bạn em?”
Tang Tửu cắn môi dưới, đầu ngón chân di di trên đất: “Bạn em đi hết rồi, anh giải thích với ai đây?”
Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, một chiếc Pagani lặng lẽ dừng ở phía sau Tang Tửu, mà Tang Tửu vẫn không hề hay biết, nói vào điện thoại.
Tang Tửu nghe thấy âm thanh bên phía Ôn Quý Từ rất vang, cô ngờ vực hỏi: “Anh đang ở ngoài à?”
“Hay là em đếm tới ba rồi quay đầu lại đi?”
Tang Tửu sững sờ, chợt hiểu ra ý của Ôn Quý Từ, ngay cả ba giây cô cũng không có kiên nhẫn để đợi mà lập tức quay đầu nhìn.
Người ở đầu kia điện thoại bỗng xuất hiện phía sau cô, đứng ở cách đó không xa cười với cô.
Ngọn đèn đường bên phố chợt sáng lên, nối đuôi nhau bật sáng.
Ôn Quý Từ đón ánh sáng, chậm rãi đi về phía Tang Tửu.
Tang Tửu quên cả cúp điện thoại, hơi bất ngờ nhìn Ôn Quý Từ: “Sao anh lại ở đây?”
Giây sau đó, Ôn Quý Từ đứng trước mặt Tang Tửu, anh cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt lộ ra ngoài của Tang Tửu: “Anh chỉ đến thử vận may, lỡ như gặp được em thì sao.”
Ôn Quý Từ nói rất hờ hững, anh lái xe từ cổng trước vòng đến cổng sau, vòng mấy vòng mới đợi được bóng dáng của Tang Tửu.
Đáy lòng Tang Tửu đầy hài lòng khi được quan tâm: “Vậy sao anh không nói trước với em một tiếng, nếu bỏ lỡ thì chẳng phải rất tiếc sao?”
Ôn Quý Từ tự nhiên đón lấy điện thoại của Tang Tửu, ấn tắt cuộc gọi vẫn đang hiển thị kết nối của cô, sau đó nhét lại vào tay Tang Tửu.
“Sợ anh theo sát quá em sẽ thấy phiền.”
Cho dù Tang Tửu chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt cô.
Tang Tửu cũng khó hiểu, cho dù cô sống chung với Ôn Quý Từ thế nào, nhìn Ôn Quý Từ nhiều cỡ nào thì cô cũng không hề cảm thấy phiền chán mệt mỏi.
“Vậy bây giờ anh theo chưa đủ sát, em không cách nào phán đoán được có chê anh phiền hay không.”
Ôn Quý Từ ngẩn ra, một cảm giác như tê dại từ trái tim anh chầm chậm lan ra.

Anh bỗng cúi đầu, đặt một nụ hôn thật khẽ lên môi Tang Tửu.
Cách một lớp vải mỏng, Ôn Quý Từ vẫn có thể cảm nhận được đường nét cánh môi Tang Tửu, cho dù bảo anh nhắm lại thì anh cũng có thể dễ dàng miêu tả được.
“Muốn đến một nơi khác không?”
Tang Tửu còn chưa hoàn hôn, ánh mắt hơi mơ màng: “Đi đâu?”
Tang Tửu ngơ ngác lên xe Ôn Quý Từ, mãi cho đến khi xe dần đến đích thì cô mới biết nơi Ôn Quý Từ muốn đưa cô đến là đâu.
Không ngờ Ôn Quý Từ lại đưa cô đến trường đại học của cô trước đây.
Tang Tửu khá may mắn, trường đại học mà cô thích ở cùng một thành phố nơi cô ở, nhưng mấy năm cô học đại học thì Ôn Quý Từ ra nước ngoài.
Tang Tửu chẳng thể gặp anh được dù chỉ một lần.
Lúc Tang Tửu học năm nhất thì Ôn Quý Từ đi, Tang Tửu cho rằng anh không quen khu này nên đã chỉ cho anh một nơi, là một quán ăn nhỏ bình thường ở góc phố.
“Trước đây em thích nhất là đến quán này ăn tối.”
Ôn Quý Từ nhìn theo hướng Tang Tửu chỉ, không lộ ra vẻ kinh ngạc gì mà nở nụ cười đầy tự nhiên.
Xe từ từ dừng lại ở góc phố.
So với các quán khác trên con đường này, quán ăn này vắng vẻ hơn nhiều, có thể là vị trí khuất nẻo nên hiện tại không có ai đến quán.
Tang Tửu mở cửa xuống xe, kéo Ôn Quý Từ vào quán.
Trong quán rất sạch sẽ, dường như có một người dùng bữa tối, bà chủ sẽ dọn dẹp sạch sẽ.
Thấy có người vào, bà chủ từ trong nhà đi ra.
“Ôn tổng.” Bà chủ nhìn thấy Ôn Quý Từ thì nhận ra anh, lúc thấy Tang Tửu đứng bên cạnh anh, bà chủ ngập ngừng chốc lát rồi cũng nhận ra cô.
“Mấy năm trước cô học ở đây đúng không?”
Vì Tang Tửu biết bà chủ quán này là mẹ đơn thân, một mình nuôi con nên cô thường đến quán này.
Bà chủ nhận ra cô không có gì lạ, điều khiến Tang Tửu thấy lạ là dường như Ôn Quý Từ còn quen thuộc quán này hơn cả cô.
Giọng điệu Ôn Quý Từ vẫn bình thường, anh gọi mấy món, đều là món Tang Tửu thích ăn, bà chủ đi vào bếp.
Bà chủ vừa đi là Tang Tửu lập tức nhìn Ôn Quý Từ: “Sao hai người lại quen nhau?”

“Anh tài trợ cho con trai bà ấy đi học.” Ôn Quý Từ chỉ tùy tiện trả lời lại, sau đó nhìn Tang Tửu: “Trong ba năm anh ở nước ngoài, không phải chưa từng về nước.

Anh từng đến trường em, từng đến quán này.”
Ba chữ đơn giản được Ôn Quý Từ nói rất nhẹ nhàng nhưng lại như lẽ đương nhiên: “Để thăm em.”
Tang Tửu sững sờ, nhìn chằm chằm vào Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ dễ dàng lật lại đoạn ký ức thuộc về Tang Tửu, năm đó Tang Tửu mười tám tuổi, anh rời khỏi thủ đô, rời khỏi thành phố Tang Tửu sống như chạy trốn.
Thậm chí anh chạy ra nước ngoài, cho rằng cách xa một chút thì có thể quên đi Tang Tửu.
Năm đầu tiên ở nước ngoài, Ôn Quý Từ vi phạm lời thề của chính mình, anh âm thầm về nước.

Giấu tất cả mọi người, gia đình, bạn bè và cả Tang Tửu.
Cho đến bây giờ, vẫn không ai biết, trong ba năm ra nước ngoài anh đã từng về nước.
Hôm đó, anh cũng đợi bên ngoài trường Tang Tửu để thử vận may giống như hôm nay, có thể là vận may của anh thật sự không tệ.

Trong ánh hoàng hôn, Tang Tửu ra ngoài.
Lúc đó, cô cười tỏa nắng, dễ dàng mê hoặc anh.
Ôn Quý Từ chậm rãi nói ra đoạn ký ức đó, khúc mắt còn lại trong lòng Tang Tửu đều được gỡ bỏ, cô từng giận Ôn Quý Từ lạnh lùng xa cách cô.
Vậy đứng ở góc độ của Ôn Quý Từ, có phải anh cũng giống như cô, giận cô vì cô không hiểu lòng anh không?
Lúc ăn xong ra khỏi quán, Tang Tửu kiềm lòng không đậu nắm tay Ôn Quý Từ, cẩn thận đan chặt mười ngón tay với anh.
Động tác của Ôn Quý Từ khựng lại, anh quay nghiêng đầu nhìn cô: “Không sợ người khác nhìn thấy à?”
Tang Tửu càng nắm chặt hơn: “Anh không sợ thì em cũng không sợ.”
Lúc ngồi trên xe, Tang Tửu lại hỏi Ôn Quý Từ một câu: “Vậy anh có cảm thấy vất vả không?”
Ôn Quý Từ thích cô nhiều năm như vậy, nếu anh mãi không đợi được cô thích anh, vậy chẳng phải nhiều năm qua đổ sông đổ bể sao.
Ôn Quý Từ cũng chỉ cười, một nụ cười vô cùng bình thường, như thể đang nói chuyện thích Tang Tửu đã trở thành đạo lý hiển nhiên rồi.
Lúc xe lái đến Cầm Thủy Loan, Tang Tửu chợt nảy ra một ý nghĩ, cô muốn trao đổi một bí mật với Ôn Quý Từ.

Một bí mật chỉ có bản thân cô biết.
“Thực ra trước khi em đến nhà anh, em còn mơ một giấc mơ.” Giọng Tang Tửu như từ nơi xa truyền tới.
“Trong mơ có một người đàn ông không mặc quần áo, cử chỉ thân mật.”
Ôn Quý Từ im lặng lắng nghe, không ngắt lời Tang Tửu, nhưng ngón tay anh lại nắm chặt vô lăng.
“Tỉnh lại rồi em mới biết đó là một giấc mộng xuân.” Tang Tửu vốn vẫn còn hơi ngại, nhưng thấy dáng vẻ Ôn Quý Từ lúc này, trong lòng cô lại nảy ra ý trêu đùa.
“Nhưng mà về sau em cứ mãi thấy tiếc nuối phiền muộn, chắc chắn đời này em sẽ không gặp được người như vậy nữa.”
Giọng Tang Tửu đầy tiếc nuối, như thể thật sự hối hận vì không gặp đươnc người ưu tú như trong mơ.
Tang Tửu tập trung nhìn phản ứng của Ôn Quý Từ, ngay cả một biểu cảm nhỏ của anh cô cùng nghiêm túc quan sát thật kỹ.
Dưới ánh đèn, Ôn Quý Từ vẫn không lên tiếng mà im lặng lắng nghe, như thể hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt luôn nhìn thẳng phía trước.
Nhưng đôi mày hơi nhướng lên vô tình lộ ra cảm xúc của anh lúc này, như một làn sương xám mỏng manh xuất hiện giữa đôi mày hẹp dài, chứng tỏ Ôn Quý Từ không vui.
“Anh đoán xem sau đó thế nào?” Tang Tửu vốn không muốn để Ôn Quý Từ trả lời mà chậm rãi nói ra câu trả lời dấy lên hứng thú của Ôn Quý Từ.
“Em theo mẹ đến nhà mới, quen một người anh trai.

Không ngờ em lại phát hiện anh ấy giống hệt với hình mẫu lý tưởng trong mơ của em.”
‘Kít’ một tiếng, Ôn Quý Từ đột nhiên giẫm phanh, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai.
Ngay sau đó, xe dừng lại bên đường cái vắng vẻ không người.
Cơ thể Tang Tửu bất giác chúi về phía trước, nhưng Ôn Quý Từ còn nhanh hơn cả cô, anh đưa cánh tay ra chắn ngay trước người cô.
Cơ thể Tang Tửu chỉ kịp rời vị trí một chút rồi lại ngồi vững.
Chín giờ trong đêm xuân yên tĩnh, nhưng tiếng phanh gấp vừa rồi không khiến Tang Tửu sợ hãi, có thể là vì quá tin tưởng Ôn Quý Từ, nhịp tim của cô cũng chỉ hơi nhanh một chút.
Như tỉnh khỏi giấc mộng, Tang Tửu quay đầu, thoáng chốc bị vây hãm trong đôi mắt của Ôn Quý Từ, hàng mi anh khép hờ.
Một thoáng lặng yên, lúc Tang Tửu ngẩn ngơ vì bị Ôn Quý Từ nhìn chòng chọc thì anh chợt lên tiếng: “Chúng ta có thể thương lượng chút đi, lần sau nói chuyện có thể nói hết một lần luôn được không?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện