Tang Tửu vốn còn nghĩ Ôn Quý Từ không biết, đợi cúp rồi cô ra khỏi bồn tắm.
Bây giờ bị Ôn Quý Từ vạch trần, cô lập tức vươn tay định tắt máy.
Ôn Quý Từ lên tiếng ngăn lại: “Đừng tắt.”
Như một câu thần chú, không hiểu sao Tang Tửu lại dừng lại, cô mất tự nhiên nói: “Chẳng phải anh nói em cố ý à? Vậy em tắt cho anh xem.”
Ôn Quý Từ rất hiểu tính Tang Tửu, cũng biết cô sẽ không thể từ chối những chuyện gì.
Anh giả vờ ấn huyệt thái dương: “Làm việc mệt lắm, anh muốn nhìn em thêm một lúc.”
Ôn Quý Từ cố ý đè thấp giọng, cau mày lại, như thể thật sự là làm việc rất mệt.
Về việc hạ mình để lấy được đồng cảm của Tang Tửu, Ôn Quý Từ làm chẳng chút áp lực.
Quả nhiên, Tang Tửu không kiên quyết tắt video nữa, chỉ di chuyển điện thoại lên rồi đưa đến gần hơn.
Lúc này, trong màn hình là khuôn mặt Tang Tửu, không nhìn thấy phong cảnh gì nữa.
Ôn Quý Từ cong đôi môi mỏng, bình tĩnh thôi cười.
Anh nhìn Tang Tửu đăm đắm một lúc, đột nhiên hỏi: “Tinh dầu mùi gì vậy?”
Cái câu hỏi chẳng đâu vào đâu này khiến Tang Tửu ngẩn ra, cô không tài nào hiểu được ý của Ôn Quý Từ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Mùi hoa hồng.”
Ngay sau đó, đôi mắt đào hoa của Ôn Quý Từ nhướng lên, ý cười càng thêm sâu.
Không biết có phải là ảo giác của Tang Tửu hay không, trong nụ cười đó toát vẻ xâm lược, như gần trong gang tấc.
“Mấy hôm trước khi anh về nước, em ngủ trộm trên giường anh, chăn gần như đều là mùi này…”
Ôn Quý Từ nói rất thản nhiên, nhưng Tang Tửu cũng biết, nửa câu còn lại Ôn Quý Từ chưa nói chắc chắn chẳng phải lời đứng đắn gì.
Một câu nói không hề báo trước khiến Tang Tửu gần như không cầm chắc điện thoại, điện thoại trong tay cô nghiêng đi, một khắc trước khi rơi vào nước đã được Tang Tửu cứu về.
May mà cô nhanh tay, điện thoại chưa rơi vào nước, nếu không cô cũng không biết nên trách tố chất tâm lý của mình không đủ hay trách Ôn Quý Từ nói chuyện không cảnh báo trước với cô một tiếng.
Mà Tang Tửu không hề hay biết rằng, vừa rồi vì màn hình điện thoại bị ngược đã khiến những cảnh không nên lọt vào ống kính lướt qua, thực sự cám dỗ con người ta.
Ôn Quý Từ thản nhiên nhìn Tang Tửu tay chân luống cuống, nhưng ngón tay anh bất giác xoa vào nhau.
Tang Tửu cầm điện thoại lại, hình ảnh dừng ngay trên vai mình.
Không ngờ thứ chờ đợi cô lại là tiếng cười của Ôn Quý Từ, ngón trỏ của anh hờ hững đặt bên môi, ý cười xuyên qua khe hở ngón tay anh.
“Cố ý à? Khao anh thì cũng không cần thế này chứ?”
Tang Tửu hiểu ngay ý của Ôn Quý Từ, khuôn mặt vốn bị xông đỏ lại càng đỏ hơn: “Em làm gì có? Anh không nhìn thấy gì hết mà cứ suy nghĩ bậy bạ.”
Trước giờ Tang Tửu luôn thua Ôn Quý Từ khoản trêu ghẹo, Ôn Quý Từ híp mắt lại, khóe môi nhếch lên.
“Nếu những thứ không nên nhìn và không nên sờ, anh đều làm hết, vậy em định làm gì anh?”
Tang Tửu đang nghĩ nên phản bác thế nào thì bên ngoài phòng tắm có giọng nói vang lên, Tang Mai đúng lúc đẩy cửa đi vào: “Đang nói chuyện với ai vậy? Sao còn chưa ngủ?”
Tang Mai nghĩ Tang Tửu đã ngủ rồi nên muốn vào xem thử, bà nghe thấy giọng nói truyền ra từ phòng tắm nhưng không rõ được nội dung cụ thể, thế nên tò mò hỏi.
Tang Tửu còn chẳng nói với Ôn Quý Từ tiếng nào đã dứt khoát tắt video, đặt điện thoại sang một bên như thể điện thoại là củ khoai nóng bỏng tay.
Lúc này, Tang Mai mở cửa phòng tắm, Tang Tửu co mình trong bồn tắm, như thể chẳng xảy ra chuyện gì.
Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại: “Vừa rồi con đang xem phim.” Tang Mai không hề nghi ngờ mà giục: “Đừng ngâm lâu quá, cẩn thận chóng mặt đấy.”
Cho đến khi Tang Tửu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa thì cô mới hoàn toàn thả lỏng, quả nhiên yêu đương lén lút chẳng dễ dàng gì.
Vốn dĩ Tang Tửu muốn sáng hôm sau sẽ về Cầm Thủy Loan, nhưng đột nhiên có thay đổi, Ôn Cố Đình bảo Tang Tửu và Tang Mai đưa bà cụ Ôn đến phòng trưng bày mới khai trương để thư giãn.
Đi rồi về, lúc Tang Tửu đến Cầm Thủy Loan thì đã là buổi tối.
Ánh mặt trời cuối cùng cũng lặn, sắc đêm buông xuống, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua.
Xe vừa dừng lại, Tang Tửu đã vô thức ngẩng đầu nhìn phòng của Ôn Quý Từ trên tầng hai, đèn tắt, bóng cây lay động che đi phân nửa.
Rõ ràng không có ai trong phòng.
Tang Tửu cau mày, từ tối qua đến giờ cô không nhận được một cuộc điện thoại nào của Ôn Quý Từ.
Anh lại đang tăng ca sao?
Tang Tửu không khỏi hơi ủ rũ, cô biết công việc của Ôn Quý Từ rất bận, nhưng vẫn kiềm lòng không đậu mà nhớ anh.
Mãi cho đến khi Tang Tửu vào biệt thự thì mới phát hiện, không chỉ phòng Ôn Quý Từ không mở đèn mà cả căn biệt thự đều không mở đèn.
Cửa phía sau đóng lại, cả căn nhà chìm trong bóng tối.
Tang Tửu chớp mắt, cố gắng làm quen với bóng tối lúc này.
Cô cảm thấy lạ, theo lý mà nói thì quản gia sẽ luôn để đèn trong phòng khách, sao bây giờ lại tắt hết vậy nhỉ.
Tang Tửu nhíu mày, đưa tay mò mẫm công tắc trên tường, định mở đèn lên.
Còn chưa kịp ấn vào thì hơi thở quen thuộc chợt đến gần cô.
Giây sau đó, một đôi tay ôm lấy eo Tang Tửu, tiếp theo, chân cô lơ lửng trên không rồi được đặt lên tủ bên cạnh.
Còn chưa kịp phát ra tiếng thì nụ hôn vội vàng mạnh mẽ rơi xuống, Ôn Quý Từ đứng trước người cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần.
Ôn Quý Từ chống một tay bên tủ, tay kia ôm eo Tang Tửu.
Cho dù vậy, Ôn Quý Từ vẫn thấy không đủ, anh giữ gáy Tang Tửu, khiến chút khoảng cách duy nhất cũng biến mất.
Lặp đi lặp lại, không có điểm dừng, vẻ giãy giụa lúc đầu của Tang Tửu cũng biến thành nghe theo, sau khi nhận ra hơi thở của Ôn Quý Từ, tay cô ôm cổ anh.
Nụ hôn của Ôn Quý Từ như lòng tham không đáy, chiếm lấy chút không khí cuối cùng trong miệng Tang Tửu.
Ôn Quý Từ ôm eo Tang Tửu hơi chặt, Tang Tửu buộc phải ngửa cổ ra sau một chút, nhưng Ôn Quý Từ lại tiến thêm một bước.
Tang Tửu cảm nhận được nhiệt độ trên môi rời đi, nhưng lại phát hiện đây không phải kết thúc.
Ôn Quý Từ đột ngột cúi đầu, hôn lên cổ cô, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh, giày vò, nhiệt độ nóng bỏng vướng vít.
Trong bóng tối, ánh trăng duy nhất mờ ảo, Tang Tửu cảm thấy ngứa ngáy, yếu ớt đẩy Ôn Quý Từ ra.
Lý trí đã mất quay trở lại, Tang Tửu bắt đầu hơi thấy sợ, cô kề sát bên tai Ôn Quý Từ, thấp giọng nói: “Liệu có người không?”
Ôn Quý Từ nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của Tang Tửu, anh cũng nhẹ giọng, khàn đặc nói: “Quản gia về phòng lâu rồi, thế nên em khẽ tiếng thôi.”
Bàn tay sau đầu Tang