Tang Tửu vừa về nước, trên mạng gần như lập tức đưa tin.
Thành công của Tang Tửu không phải ngẫu nhiên, chẳng mấy chốc đã có người tìm ra được những tấm hình Tang Tửu ở nước ngoài đóng vai phụ.
Mấy năm qua, cô không chỉ dựa vào may mắn mà còn dốc sức cố gắng.
Nói về mức độ cố gắng của Tang Tửu, những tiểu hoa trong nước gần như chẳng ai có thể so được.
Người khác nhận xét về cô, nói cô liều mạng cố gắng như thể không có ngày mai.
Giống như phượng hoàng niết bàn, Tang Tửu dựa vào năng lực của mình để hoàn toàn chuyển hướng bình luận trên mạng.
Vì mấy hôm trước bà cụ Ôn bị cảm nên mọi người dỗ dành để bà cụ nằm viện, tiện thể kiểm tra sức khỏe.
Tang Tửu vừa xuống máy bay là đến bệnh viện luôn.
Lúc Tang Tửu đến, y tá vừa đi được một lúc.
Tang Mai, Ôn Hành Tri và những người khác đều bị bà cụ Ôn đuổi về nhà.
“Bà nội.”
Bà cụ Ôn mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt nhưng cũng không khiến vẻ mặt bà ảm đạm mà ngược lại còn tràn đầy năng lượng.
Nhưng lúc ánh mắt Tang Tửu rơi trên người bà cụ, mũi cô cay xè.
Lúc ở nước ngoài, cứ một khoảng thời gian là Tang Tửu sẽ gọi video với bà cụ Ôn, quản gia sẽ nhận cuộc gọi giúp bà cụ Ôn rồi mới rời đi.
“Tiểu Tửu!” Bà cụ Ôn nhìn thấy thì lập tức nắm tay Tang Tửu, ấm áp trong lòng bàn tay lan đến cơ thể Tang Tửu.
Tang Tửu ngồi xuống bên giường bà cụ, định dùng bữa tối với bà.
Không lâu sau, bà cụ Ôn đột nhiên thần bí nói: “Giờ cháu không nên ngồi đây, A Từ mới đi chưa bao lâu, sao cháu không đi tìm thằng bé?”
Hai chữ “A Từ” vang lên trong không khí, quá khứ giấu trong lòng Tang Tửu lại lần nữa trỗi dậy.
Tang Tửu ngẩn người, dưới ánh mắt gợi ý của bà cụ Ôn, cô lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang vắng vẻ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Ôn Quý Từ.
Tang Tửu cho rằng cô đã bỏ lỡ cơ hội lần đầu gặp lại sau ba năm giữa họ.
Cô hơi ủ rũ quay lại, vừa đi ra bên ngoài cầu thang thì cửa đột nhiên bật mở, một bàn tay duỗi ra kéo cô vào.
Đèn cầu thang nhấp nháy, lúc sáng lúc tắt, có thể vẫn chưa kịp sửa.
Tang Tửu giật mình hô lên, lập tức cong cùi chỏ, huých mạnh ra sau.
Mấy năm qua Tang Tửu đã học được cách bảo vệ mình, nhưng người cô gặp phải lại là Ôn Quý Từ hiểu cô nhất.
Không đợi tay Tang Tửu chạm vào Ôn Quý Từ, anh đã nhẹ nhàng làm giảm lực của cô.
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ ôm Tang Tửu từ phía sau, Tang Tửu sững người, mùi hương vô cùng quen thuộc phả tới, động tác của cô lập tức dừng lại, mặc cho người phía sau ôm mình.
Giờ đây, giận dữ bất chợt dâng lên vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bất ngờ.
Tang Tửu quay đầu, nhìn Ôn Quý Từ đang ôm cô, chỉ có thể nhìn thấy cằm anh căng chặt, không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt anh.
Tay vòng ở eo siết chặt hơn: “Ba năm không gặp, vừa gặp đã muốn đánh người?”
Tang Tửu bất ngờ đến mỗi giọng cô run rẩy: “Ôn Quý Từ.”
Vì quá lâu không nghe thấy cái tên này từ miệng Tang Tửu, thậm chí Ôn Quý Từ còn cảm thấy hơi xa lạ và xa cách.
“Sợ cái gì, cũng đâu phải sẽ ăn em ngay ở đây.” Ôn Quý Từ tì cằm lên vai Tang Tửu, lúc nói, hơi thở quấn quýt, cố ý hiểu sai ý của cô.
Nói thì nói vậy nhưng tay Ôn Quý Từ lại như có như không vòng qua eo Tang Tửu, hoàn toàn trái ngược với lời đứng đắn anh nói.
Hồi lâu sau, anh lên tiếng: “Có điều, cũng không phải là không thể.”
Trong ba năm, vô số lần anh mơ thấy Tang Tửu.
Lúc này, Ôn Quý Từ như sinh ra ảo giác, Tang Tửu chưa từng rời xa anh, rồi lại tựa như bây giờ cũng chỉ là một giấc mơ của anh, chỉ có chạm vào cô mới cảm thấy chân thật.
Từ lúc Tang Tửu bước vào phòng bệnh, Ôn Quý Từ đã nhìn thấy cô rồi.
So với ba năm trước, cô đã thay đổi nhiều, trưởng thành hơn, điềm đạm hơn.
Nhưng có một điểm duy nhất không hề thay đổi, chỉ cần Tang Tửu xuất hiện trong tầm mắt Ôn Quý Từ là anh lại không nỡ dời mắt đi.
Tang Tửu thuận thế dựa vào vòng tay Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ cảm nhận được sự ỷ lại của cô.
Bên ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân, qua ô kính trên cửa, Tang Tửu nhìn thấy Ôn Hành Tri, Tang Mai và những người khác.
Họ biết Tang Tửu vừa về nước là đến đây, thế nên dứt khoát đến đây tìm cô.
Tang Tửu lập tức hoàn hồn, ở đây thực sự không phải nơi tốt để ôn kỷ niệm, cô vỗ nhẹ vào tay Ôn Quý Từ: “Em phải vào rồi, lát nữa anh hẵng vào.”
“Làm gì, giấu đầu hở đuôi?” Ôn Quý Từ thấp giọng cười.
Tang Tửu vẫn chưa chuẩn bị tốt để ở cùng Ôn Quý Từ trước mặt mặt người nhà.
“Dù sao anh cứ làm theo là được.”
Giống như trong nhà kính trồng hoa ở nhà họ Ôn năm đó, Ôn Quý Từ bỗng cúi đầu, cách lớp váy mỏng, cắn lên vai Tang Tửu một cái.
Anh như nghiến răng thốt ra từng chữ: “Vong ơn bội nghĩa, em đành lòng sao?”
Lời nói mơ hồ, cũng không rõ Ôn Quý Từ đang chỉ chuyện nào.
Cuối cùng anh vẫn buông tay, chỉnh lại váy và mái tóc rối giúp Tang Tửu.
Trước khi ra khỏi cầu thang, Tang Tửu cười an ủi Ôn Quý Từ.
Tang Tửu đi vào phòng bệnh: “Ba mẹ, bác cả.”
Ba năm qua, Tang Tửu chưa từng về nước.
Ôn Hành Tri và Tang Mai sẽ bay đến Mỹ tìm cô.
Đôi lúc Tang Mai sẽ thấy Tang Tửu ngẩn người, cũng đoán được có lẽ cô đang nhớ Ôn Quý Từ.
Nhưng Tang Tửu không hề nhắc đến một chữ trước mặt họ, Ôn Quý Từ như biến mất khỏi thế giới của cô, nhưng họ đều rõ, Tang Tửu chỉ đang chờ đợi ngày gặp lại anh.
Với Ôn Thị mà nói, ba năm này rất quan trọng, họ phải ép dư luận bên ngoài xuống, cũng phải ổn định cổ phiếu Ôn Thị.
Sự rời đi của Tang Tửu cũng là để bảo vệ cô.
Hơn nữa Ôn Hành Tri và Tang Mai đã chuẩn bị sẵn sàng, từ nay về sau, họ sẽ để hai đứa trẻ quang minh chính đại ở bên nhau.
Chuyện Ôn Quý Từ mới đến phòng bệnh, anh không báo với anh, chỉ có bà cụ Ôn biết.
Bây giờ đợi Tang Tửu xuất hiện một lúc rồi cửa phòng bệnh mới mở ra, anh từ bên ngòi đi vào.
Hệt như chỉ cố ý đến đây chứ không phải luôn đợi ở đây.
Ôn Quý Từ không định tránh né gì, anh như vô ý đứng cách Tang Tửu không xa.
Lần đầu tiên ở cùng Ôn Quý Từ trước người nhà, Tang Tửu không khỏi hơi căng thẳng, nhưng cô sớm đã học được cách che giấu cảm xúc.
Ôn Cố Đình cũng không ngờ Tang Tửu và Ôn Quý Từ có thể kiên trì lâu như vậy.
Ôn gấy cho rằng tình cảm giữa hai người chỉ là nhất thời bồng bột, thế nên mới đưa ra bài kiểm tra trong thời gian xử lý dư luận.
Nhưng hai người