Tết Nguyên Đán cận kề, ngày 25 tết các nàng được nghỉ, Khương Hữu Thiện mua rất nhiều quà tặng cho Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi, Giản Minh Nguyệt và Tiết Linh.
Cố Yên Chi rất ngại không dám nhận.
_ Cậu không cần tặng tôi nhiều như vậy đâu?
_ Ai da, Cố đồng học, cậu nhận đi! – Khương Hữu Thiện đi đến gần nói nhỏ vào tai Cố Yên Chi.
– Tôi là muốn lấy lòng Hạ Thanh Khê, đang đi cửa sau, cậu cho tôi mặt mũi một chút.
Cố Yên Chi nhíu mày, lấy lòng Hạ Thanh Khê sao lại tặng quà cho nàng, muốn nàng nói đỡ giúp sao?
Kiều Gia Ý cầm lấy quà nhét vào tay Cố Yên Chi rồi nói.
_ Cậu mau nhận đi, cậu ta có rất nhiều tiền, để cậu ta xài phung phí cũng không có ích.
Cố Yên Chi lúng túng nhận lấy, 3 người kia thì chẳng ngại ngùng mà nhận quà.
Tặng quà xong Khương Hữu Thiện và Kiều Gia Ý cùng nhau lên xe rời đi.
Giản Minh Nguyệt và Tiết Linh cũng phải đi đến trạm xe buýt để bắt xe về nhà.
Hạ Thanh Khê và Cố Yên Chi đứng ở trước cổng trường chờ Ôn Noãn Noãn đến đón.
Khoảng 10 phút sau chiếc xe hơi màu trắng của bà tấp vào trước mặt hai nàng.
Hạ Thiên San hí hửng nhảy khỏi xe rồi nhào đến ôm lấy Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê nhanh tay bắt lấy đầu của cô bé để cản lại.
Hạ Thiên San rất uất ức mà bĩu môi mếu máo.
Cố Yên Chi xoa đầu cô bé rồi đưa cho Hạ Thiên San cái túi đồ ăn vặt mà mình vừa mua.
Hạ Thanh Khê lấy mấy túi quà của Khương Hữu Thiện bỏ vào cốp sau xe, Hạ Thiên San lấy được thức ăn nên ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái.
Cố Yên Chi và Hạ Thanh Khê cùng ngồi ở ghế sau xe.
Ôn Noãn Noãn liên tục nhìn qua kính chiếu hậu để xem hai nàng.
Bà không phát hiện ra điểm gì khác biệt so với nửa năm trước, có thì cũng là các nàng trông bớt đi một chút vẻ ngây ngô của nữ sinh cao trung, lúc này quả nhiên ra dáng sinh viên đại học.
Ôn Noãn Noãn khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn nhíu mày lo lắng.
Hạ Thanh Khê có vẻ chưa tỏ tình với Cố Yên Chi, giữa hai nàng vẫn còn khoảng cách nên chắc không có phát sinh mấy chuyện người lớn đi.
Nhưng sớm muộn Hạ Thanh Khê cũng sẽ nói ra, Cố Yên Chi liệu có đồng ý hay không đây?
Đường phố mấy ngày cuối năm đông đúc người mua kẻ bán, xe cộ xuống đường cũng rất tấp nập nên phải hơn 4 tiếng sau chiếc xe mới ghé đến cổng nhà Cố Yên Chi.
Trương Tĩnh Nhàn sớm đã mong chờ nàng nên vừa nghe tiếng xe bà ấy liền chạy ra cổng.
Hạ Thanh Khê giúp nàng mở cốp xe lấy mấy túi quà xuống, Trương Tĩnh Nhàn nhận lấy hai cái túi từ tay Hạ Thanh Khê một cái thì cô đưa cho Cố Yên Chi.
Hạ Thanh Khê quay lại xe, cửa kính xe hạ xuống, Cố Yên Chi cúi đầu cảm ơn Ôn Noãn Noãn, Trương Tĩnh Nhàn cũng cảm ơn bà ấy.
Hạ Thiên San đưa mặt ra, cái miệng còn bóng bẩy một lớp dầu từ đồ ăn vặt nói.
_ Chị Yên Chi nhớ đến nhà em chơi.
Cố Yên Chi mỉm cười gật đầu, Ôn Noãn Noãn lái xe đi, nàng tạm biệt Hạ Thiên San, xe đã chạy xa rồi cô bé vẫn đưa tay ra vẫy vẫy với nàng đến khi bị Ôn Noãn Noãn mắng mới rút tay vào.
Cố Yên Chi theo Trương Tĩnh Nhàn đi vào nhà, Trương Như và Cố Yên Hoa đang ngồi ở bàn ăn ăn bánh quy.
Trương Tĩnh Nhàn đặt mấy hộp quà lên bàn rồi bảo Cố Yên Hoa đi lấy nước.
Bà nhìn mấy hộp quà to, đều là bánh kẹo và mứt nhưng nhìn cách đóng gói và nhãn hiệu liền biết là hàng đắt tiền.
_ Yên Chi, sao lại mua nhiều quà như vậy? Có phải tốn tiền lắm không? – Trương Tĩnh Nhàn hỏi nàng.
_ Mấy thứ đó đều là bạn con tặng.
- Cố Yên Chi nói.
Trương Tĩnh Nhàn gật đầu rồi nói với nàng.
_ Có mệt không? Lên phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào nấu bữa tối xong mẹ sẽ gọi con.
Cố Yên Chi gật đầu, Cố Yên Hoa vừa rót ly nước đem đến, nàng cũng không nhận lấy mà quay lưng bỏ lên phòng.
Trương Như và Cố Yên Hoa vội chạy đến mấy hộp quà muốn mở ra xem, Trương Tĩnh Nhàn nhíu mày trách bọn họ rồi mang quà của Cố Yên Chi lên phòng khách.
Cố Yên Chi quay về phòng, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ga nệm và bao gối cũng đã được thay mới.
Nàng mở tủ lấy mấy bộ đồ cũ của mình ra để đi tắm rửa, rồi quay lại phòng ngủ một giấc.
6 giờ tối, Trương Tĩnh Nhàn gọi nàng xuống ăn tối, bàn ăn rất nhiều món, trứng xào cà chua, cá hấp, sườn kho và canh cải.
_ Mùng 2 này mẹ cũng sẽ đưa Trương Như và Yên Hoa về quê.
– Trương Tĩnh Nhàn gắp cho nàng một miếng cá hấp rồi nói.
Cố Yên Chi chỉ gật đầu không có ý kiến gì.
Trương Như và Cố Yên Hoa im lặng ngồi ăn cơm, thức ăn cũng không dám gắp lung tung như mọi ngày.
Cố Yên Chi chỉ đi đến thành phố N nửa năm nhưng hiện tại trông nàng không còn cái vẻ ngây thơ dễ bị người khác bắt nạt như trước nữa.
Lúc trước, Cố Yên Chi vốn rất ít nói nên họ mặc kệ nàng xem nàng như không khí, bây giờ Cố Yên Chi vẫn giữ cái vẻ trầm tĩnh ít nói đó nhưng lại khiến người ta cảm thấy rât căng thẳng khi nhìn nàng.
...
Hạ Thanh Khê về nhà nghỉ ngơi rồi được Hạ Chính Tùng đón đến nhà ông bà nội.
Mặc dù mùng 2 tết cô cũng sẽ đến nhưng nửa năm không gặp, ông bà nội đã rất nhớ Hạ