7 giờ sáng, Khương Hữu Thiện chở theo Kiều Gia Ý vào bệnh viện để thăm Hạ Thanh Khê, hai người họ mang theo mấy món thanh đạm cho cô.
Nàng múc cháo ra một cái bát nhỏ rồi từng thìa đút cho cô ăn, Hạ Thanh Khê vẫn không ăn được nhiều, chỉ cần nghe thấy mùi thức ăn liền sẽ buồn nôn, chỉ ăn được vài thìa Hạ Thanh Khê đã từ chối.
_ Yên Chi, tôi và Hữu Thiện vẫn chưa ăn sáng, cậu cùng tôi xuống dưới mua ít thức ăn đi.
Kiều Gia Ý nói với nàng, Cố Yên Chi nhìn Hạ Thanh Khê, cô chớp mắt bảo nàng nên đi ăn, Cố Yên Chi gật đầu rồi đi ra ngoài cùng Kiều Gia Ý.
Khương Hữu Thiện ngồi ở cái bàn ăn trong phòng bệnh, cô ấy cắt táo nhai nhóp nhép trong miệng rồi nói với Hạ Thanh Khê.
_ Lưu Kiến An đã bị nhà trường giao cho sở cảnh sát.
Hạ Thanh Khê nhìn Khương Hữu Thiện với ánh mắt ghét bỏ, cô ấy cắn một miếng táo rồi đi đến bên giường.
_ Cậu định xử lý thế nào?
_ Thế nào? Còn chẳng phải do cảnh sát điều tra rồi kết án sao? - Hạ Thanh Khê nhắm mắt không thèm nhìn cô ấy.
_ Tôi đã chuẩn bị luật sư rồi, nếu cậu muốn chúng ta có thể làm đến cùng.
Gia đình Lưu Kiến An cũng thuộc dạng hào môn, nếu để hắn nhởn nhơ như vậy, nhà họ Lưu nhất định sẽ chuộc hắn ra ngoài.
– Khương Hữu Thiện vừa nhai táo vừa nói.
_ Cậu định sẽ làm gì? - Hạ Thanh Khê nghe Khương Hữu Thiện nói vậy liền nhíu mày mở mắt ra.
_ Tôi muốn kiện hắn nhưng quyết định nằm ở cậu, nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.
– Khương Hữu Thiện nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Khê suy nghĩ một chút, gia đình Khương Hữu Thiện là phú nhị đại, để cô ấy ra tay hẳn Lưu gia không thể nhúng ta cứu Lưu Kiến An ra ngoài, nhưng nếu làm chuyện này lớn hơn, cô sợ Cố Yên Chi sẽ bị ám ảnh.
Hạ Thanh Khê thở dài lại nhắm mắt nói.
_ Tất nhiên không thể tha cho hắn, cậu giúp tôi một chút, đừng để người nhà hắn nhúng tay vào chuyện này.
Còn lại cứ giao cho luật sư của cậu làm đúng luật là được, đừng làm lớn chuyện, cũng đừng dồn ép bọn họ quá.
_ Cậu lo tôi dồn họ vào chân tường, bọn họ sẽ quay lại cắn tôi sao? – Khương Hữu Thiện lại cắn miếng táo giòn tan rồi nói.
Hạ Thanh Khê liếc nhìn cô ấy, Khương Hữu Thiện cười rộ lên rồi kéo ghế ngồi bên giường.
_ Được rồi, cậu nào có lo tôi bị chó cắn, cậu chỉ đang lo cho tâm can bảo bối của cậu thôi.
Khương Hữu Thiện không ngốc, cô ấy biết gia đình của Lưu Kiến An tuy không phải diễn viên hay minh tinh hạng A, nhưng cũng là người có tiếng trong giới giải trí.
Nếu dồn ép bọn họ, đương nhiên Lưu gia không dám cắn vào cô ấy nhưng sẽ quay sang cắn vào Cố Yên Chi, sẽ lôi nàng vào trong vũng lầy này.
Chỉ cần luật sư đứng ra kiện tụng, cộng với thế lực của Khương gia ngăn chặn Lưu gia nhúng tay vào thì đừng nói đến bản án của tòa, danh tiếng của Lưu Kiến An đã sớm bị hủy, con đường của hắn sau này sẽ không có tên diễn viên được nữa.
_ Tôi nghe nói vụ việc này kinh động tất cả sinh viên, nên nhà trường tạm thời đình chỉ việc học tập của Lưu Kiến An, nếu hắn bị kết án có thể sẽ bị buộc thôi học.
– Khương Hữu Thiện lại nói.
_ Tên đó trọng danh dự, Yên Chi không chấp nhận lời tỏ tình của hắn mà khiến hắn hận cậu ấy như vậy.
Cho dù không bị kết án, Lưu Kiến An cũng sẽ không quay lại Kinh Nguyên để học.
- Hạ Thanh Khê nhìn lên trần nhà đáp lời.
_ Cậu yên tâm, chuyện này giao cho luật sư của tôi, sẽ không làm phiền đến cậu và Yên Chi đâu.
_ Cảm ơn cậu.
- Hạ Thanh Khê đảo mắt nhìn Khương Hữu Thiện, thành thật cảm ơn.
_ Tôi chỉ nhận hành động, không nhận lời nói.
Cậu muốn trả ơn tôi vậy sau này vào studio làm việc cho tôi là được.
– Khương Hữu Thiện nhướng mày.
_ Cậu trốn học sao? - Hạ Thanh Khê chậc lưỡi rồi nói.
_ A, tôi nói lão sự đến đây thăm cậu, cậu không biết bây giờ cậu và Yên Chi nổi tiếng như thế nào đâu.
– Khương Hữu Thiện đánh trống lảng.
_ Nổi tiếng? - Hạ Thanh Khê nhíu mày.
_ Này, mấy học muội còn lập cả nhóm fan cho cậu rồi.
Bọn họ nói với nhau cậu chính là “ngự tỷ cứu mỹ nhân”, còn ca ngợi sự si tình của cậu dành cho Yên Chi.
– Khương Hữu Thiện cười ha hả nói.
_ Nhảm nhí.
- Hạ Thanh Khê nhíu mày, Cố Yên Chi không thích bị người khác chú ý tới, Hạ Thanh Khê càng không thích.
...
Kiều Gia Ý và Cố Yên Chi đi đến quán ăn bên ngoài bệnh viện để mua mì xào, khi quay lại bệnh viện, hai nàng đi dọc theo hành lang dài, bên ngoài khuôn viên có một vài thân nhân đang đẩy bệnh nhân ngồi trên xe lăn đi dạo.
Một vài người già mặc đồ của bệnh viện đang tập mấy bài dưỡng sinh, nếu như đây không phải là bệnh viện, bọn họ không mặc áo bệnh nhân, còn tưởng là một khung cảnh yên bình của công viên vào một buổi sáng sớm.
Trên dãy hành lang, y tá và điều dưỡng đi đi lại lại rất nhanh nhẹn, mặc dù trên mặt họ rất bình thản nhưng nhìn vào hành động có thể biết