Hạ Thanh Khê lái xe đến bãi đổ xe của bệnh viện, Hạ Thiên San đang đứng ở trước cổng chờ cô, Hạ Thanh Khê cùng cô bé chạy vào trong.
_ Chị, lối này, hiện tại vẫn đang cấp cứu.
Hạ Thiên San dẫn Hạ Thanh Khê đến phòng cấp cứu nơi Cố Yên Chi đang được điều trị.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Trương Tĩnh Nhàn đang ngồi xổm bên bức tường trắng, tay ôm lấy đầu tóc rối loạn lên.
Gương mặt bà ấy tiều tụy thất thần, nước mắt vẫn đang rơi trên gương mặt hốc hác.
Hạ Thanh Khê đứng cách xa bà ấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Cô không biết vì lý do gì nhưng Hạ Thiên San nói lúc cô bé vừa đến thì thấy Cố Yên Chi đang nằm bên cạnh Trương Tĩnh Nhàn, cổ tay chảy rất nhiều máu có lẽ là tự sát.
Hạ Thanh Khê bất giác bấu lấy mép áo, cắn chặt răng đến mức chảy máu chân răng.
Tại sao? Tại sao cậu lại lựa chọn như vậy chứ?
Một tiếng sau, đèn đỏ ở bảng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra, Hạ Thanh Khê vội vàng bước tới.
_ Bác sĩ, thế nào rồi?
_ Mất máu rất nhiều, mạch máu và gân tay đều bị đứt, chúng tôi đã phẫu thuật nối lại, hiện tại không còn nguy hiểm nữa.
– Bác sĩ kéo khẩu trang y tế xuống rồi nói.
Hạ Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm, Trương Tĩnh Nhàn đứng bên cạnh nghe thấy lại ôm mặt khóc.
Cố Yên Chi được chuyển đến phòng hồi tỉnh.
Lúc này Ôn Noãn Noãn cũng chạy đến vì bà nhận được tin nhắn của Hạ Thiên San.
Y tá ở bên trong đang truyền dịch cho nàng, tất cả mọi người đều không được vào phòng.
Cậu mợ, Trương Lộc và Trương Như cùng Cố Yên Hoa đi vào, Hạ Thanh Khê chưa từng gặp họ hàng của Cố Yên Chi nhưng nhìn qua cô cũng biết họ là ai.
Ôn Noãn Noãn nhìn chằm chằm vào cái bụng của Cố Yên Hoa, Hạ Thanh Khê cũng nhìn theo rồi cau chặt mày.
Y tá làm xong việc mở cửa phòng đi ra.
_ Có thể vào được rồi nhưng chỉ vào ít người thôi, cần giữ im lặng vì bệnh nhân phải tĩnh dưỡng.
Hạ Thanh Khê gật đầu nói cảm ơn, y tá rời đi.
Vợ chồng Trương Thiếu Lâm muốn mở cửa đi vào, Hạ Thanh Khê nhanh chân hơn bước đến chặn cửa lại.
_ Này, cô là ai vậy? - mợ hai lớn tiếng hỏi.
Hạ Thanh Khê im lặng nhìn bọn họ, bà ta càng cau mày trợn mắt dữ tợn.
_ Mau tránh ra chỗ khác, chúng tôi muốn vào thăm cháu của chúng tôi?
_ Cháu? – Hạ Thanh Khê nghe bà ta nói mà cười nhạt.
- Vậy bà nói cho tôi biết tại sao cháu của bà lại muốn tự sát?
Vợ chồng Trương Thiếu Lâm nhìn nhau không trả lời được, Trương Lộc ở phía sau liền hất mặt nói.
_ Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, cô là ai mà can thiệp vào?
_ Gia đình? - Hạ Thanh Khê nheo mắt nhìn bọn họ.
– Gia đình mà ép cháu gái mình, em họ của mình đến mức phải tự sát? Gia đình mà mẹ và em gái ruột trơ mắt đứng nhìn con gái, chị gái của mình tự sát? Các người còn dám đứng trước mặt tôi tự nhận là gia đình của cậu ấy? Các người chính là quỷ dữ tới đây để đòi mạng của Yên Chi.
Hạ Thanh Khê nặng giọng nói từng chữ với gương mặt tức giậnkhiến bọn họ ngại ngùng lùi lại.
_ Chúng tôi đã làm gì ép nó, tự sát là nó muốn, chính nó tự lấy mảnh thủy tinh cắt đứt gân tay, chúng tôi đâu có bắt nó phải làm vậy? - mợ hai gân cổ lên cãi lại.
_ Từ nhỏ các người vẫn luôn đối xử với cậu ấy như vậy? Các người hành hạ cậu ấy khiến cho Yên Chi có tuổi thơ bất hạnh, đến lúc cần lại không màng sĩ diện gọi đến xin tiền cậu ấy.
Cậu ấy chạy từ thành phố N về đây để đưa tiền cho các người, kết quả bây giờ lại nằm trong đó.
Tôi thật là ngu ngốc khi để cậu ấy đến gặp các người.
- hốc mắt Hạ Thanh Khê dần ửng đỏ lên, hai bàn tay nắm thành quyền, móng tay c ắm vào da thịt đau nhói.
– Các người chạy đến đây có gì tốt lành sao, các người chỉ là muốn xem cậu ấy còn sống hay đã chết? Từ bây giờ tôi không cho phép các người đến gần cậu ấy nữa.
Hạ Thanh Khê trừng mắt với bọn họ đầy thù hằn rồi mở cửa phòng bệnh đi vào, mợ hai chạy đến nắm tay cô kéo lại.
_ Cô có quyền gì mà vào trong đó, có quyền gì mà cấm bọn tôi, chúng tôi mới là người nhà của Cố Yên Chi.
Cô quay lại liếc bà ta rồi hất tay bà ta ra, mợ hai vẫn một mực muốn nắm Hạ Thanh Khê lại, Ôn Noãn Noãn bắt lấy tay bà ta.
_ Việc con bé tự sát chúng tôi có thể nhờ cảnh sát đến điều tra, nếu như bà không muốn lớn chuyện thì đừng làm ồn nữa.
Bà ta là người quê mùa, ít học nên nghe thấy cảnh sát liền hoảng sợ đứng im lặng.
Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San đi vào trong phòng bệnh đóng sầm cửa lại.
Trương Tĩnh Nhàn đứng bất động một chỗ, bà muốn nhìn thấy Cố Yên Chi, muốn ôm lấy nàng nhưng bà ấy sợ, bà ấy không còn mặt mũi nào để đối diện với nàng nữa.
Nước mắt từ hốc mắt Trương Tĩnh Nhàn lại rơi xuống không ngừng.
Hạ Thanh Khê đi đến ngồi bên cạnh gường bệnh, cổ tay trái của Cố Yên Chi đang được băng bó, bàn tay phải cũng vậy, gương mặt nàng trắng bệch vì mất máu, đôi môi khô đến nứt nẻ.
Nước mắt mà Hạ Thanh Khê kìm nén từ khi biết tin xấu rốt cuộc cũng trào ra.
Cô gục đầu vào lòng bàn tay trái của nàng khóc đến tê tâm phế liệt.
_ Yên Chi, cậu là cái đồ tàn nhẫn, cậu không yêu tôi sao? Tình yêu