Ngày trở lại trường học, Hạ Thanh Khê đến nhà đón Cố Yên Chi, nàng bước ra, vẫn là nụ cười tươi xán lạn chào đón Hạ Thanh Khê.
Hạ Thanh Khê nhìn chằm chằm vào nàng không nói chuyện, Cố Yên Chi đi vòng ra sau leo lên yên xe đạp, Hạ Thanh Khê mất mấy giây mới chịu đạp xe đi.
Hai nàng đến trường rất sớm, Cố Yên Chi ngồi đọc bài, Hạ Thanh Khê cứ nhìn nàng.
Cố Yên chi bị nhìn đến mất tự nhiên quay sang hỏi.
_ Mặt tôi dính gì sao?
_ Không có!
Hạ Thanh Khê lắc đầu, Cố Yên Chi lại cúi đầu đọc sách.
Hạ Thanh Khê từ lúc sáng khi nàng ra khỏi nhà đã thấy trên mắt Cố Yên Chi có quầng thâm nhạt, từ sau buổi đi chơi với nhóm Hà Phương, Hạ Thanh Khê cũng không đến tìm Cố Yên Chi nữa, cô suy nghĩ một chút liền hỏi.
_ Yên Chi, ngủ không ngon sao?
_ Sao? - Cố Yên Chi ngạc nhiên quay sang nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Có phải vì hôm đó đi nhà ma đã khiến cậu sợ mà gặp ác mộng? - Hạ Thanh Khê nhíu mày hỏi.
Cố Yên Chi mở to mắt nhìn Hạ Thanh Khê, đúng là có lẽ vì sợ hãi hôm đó đã làm nàng liên tục mơ thấy ác mộng nhưng ác mộng của nàng không phải là những con ma kia.
Cố Yên Chi mỉm cười.
_ Không sao, có lẽ vì ban ngày tôi ngủ nhiều quá nên ban đêm mới bị mất ngủ thôi.
Hạ Thanh Khê không tin nhưng cũng không gặng hỏi nữa, cũng vì cô hôm đó một mực đòi đi nhà ma nếu không Cố Yên Chi đã không hoảng sợ đến ám ảnh như vậy.
Hà Phương bước vào lớp đôi mắt nàng ta thâm đen như gốc trúc.
Hà Phương đi đến bàn học nằm dài lên bàn miệng lẩm bẩm.
_ Thật là ám ảnh, đã 3 ngày rồi tôi vẫn không thể ngủ ngon, thậm chí còn không dám tắt đèn.
Mấy đồng học nữ khác cũng gật đầu đồng tình với nàng ta, ngay cả nữ sinh cầm đầu không sợ ma quỷ đôi mắt cũng thâm quầng giấu sau cặp kính cận dày.
Nàng ta vẫn quả quyết mình không sợ ma, chỉ là do bị hù dọa nên tạm thời chưa thể ổn định lại tâm lý.
Lý Tiểu Trân mở cửa thật mạnh, nàng ta bước vào, tuy rằng trên mắt không có quầng thâm nhưng tinh thần có vẻ không tốt lắm.
Lý Tiểu Trân không về chỗ ngồi, nàng ta đi đến bên cạnh Cố Yên Chi ngồi xổm xuống trước bàn học của nàng, cằm kê lên mép bàn học, uể oải nói.
_ Yên Chi...!Thật ra tôi có mang người tuyết về cho cậu nhưng hôm trước gặp lại quên mang theo, bây giờ nó đã tan thành nước rồi.
Cố Yên Chi ngẩng mặt lên nhìn nàng ta, Lý Tiểu Trân rất giống bộ dạng một kẻ vừa bị mất sổ gạo.
Cố Yên Chi chớp chớp đôi mắt to, nàng mỉm cười rồi nói.
_ Không sao, cậu có lòng rồi!
Lý Tiểu Trân lập tức hồi thần, khóe môi muốn cong đến tận mang tai, nàng ta nhảy dựng lên.
_ Hạ Thanh Khê, có nhìn thấy không, Yên Chi vừa tán thưởng tôi.
Hạ Thanh Khê dùng đôi mắt lạnh băng nhìn vẻ ngoài ngốc nghếch của Lý Tiểu Trân.
Hà Phương nằm trên bàn, đưa tay lên, giơ ra một ngón trỏ nói.
_ Thật ra đó là lời an ủi!
Lý Tiểu Trân lườm Hà Phương một cái thật sắc bén rồi mới chịu quay về chỗ ngồi.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên, các đồng học ổn định chỗ ngồi, Tăng lão sư vẫn với một vẻ rất nghiêm nghị bước vào lớp, trên tay còn mang theo một xấp tài liệu.
Lão sư đứng ở bục giảng, gõ thước xuống mặt bàn.
_ Các bạn học, thời kỳ quan trọng đang ngày càng đến gần, tôi biết tâm trạng các em vẫn còn bay bổng ở kỳ