Buổi chiều hôm đó bỗng nhiên trời đổ mưa to, ở nông thôn thời tiết vốn mát mẻ vì trời mưa nên có chút lạnh.
Các nàng ngồi ở mái hiên trước nhà đốt một cái bếp lửa nhỏ nướng trứng, bắp và khoai lang còn sót lại lúc trưa để ăn.
Trong nhà còn một ít rau và thịt bò, Lý Tiểu Trân cắt thịt thành khối, lại sơ chế rau, Cố Yên Chi nấu nước lẩu.
Một lát sau các nàng liền có một bữa ăn nóng hổi.
_ Ông ngoại, ngày mai bọn con muốn ra suối chơi.
– Lý Tiểu Trân vừa nhai xiên thịt bò vừa nói.
_ Ừm, cẩn thận một chút đừng chạy đến mấy chỗ nước sâu.
Trần Bình dặn dò, cũng vừa ăn xong nên cầm lấy cần câu, đội cái mũ rơm to muốn đi câu cá.
_ Lại đi câu cá sao? Hôm qua còn không có con nào.
Nghe Lý Tiểu Trân nói nhưng Trần Bình không hề tức giận, ông ấy cúi người mang đôi ủng đen vào.
_ Ai nói không có.
Còn không phải do các con kén ăn nên ta mới phải đem bán đi sao?
_ A, bán rồi? Bán rồi còn không chịu mua đồ ăn vặt cho con.
Lý Tiểu Trân giả vờ hờn dỗi chứ nàng ta nào có thói quen vòi vĩnh.
Ở nông thôn muốn mua đồ ăn vặt cũng không có bán, hơn nữa nàng ta từ nhỏ đã biết ông bà mình cực khổ nên rất ngoan chưa đừng đòi hỏi cái gì.
Lâu dần nó đã trở thành tính cách của Lý Tiểu Trân, dù ở với ông bà nội có kinh tế khá hơn vẫn không đòi hỏi như các bạn cùng lứa.
_ Ngày mai ta chở rau đến thị trấn, có muốn mua gì không? - Trần Bình bước xuống sân quay đầu lại hỏi.
_ Không có.
– Lý Tiểu Trân lắc đầu.
Trần Bình cười cười rồi đội mưa đi khỏi căn nhà nhỏ, ông ấy có vẻ ngoài già nua và có phần hung dữ nhưng tính cách lại hiền lành, ôn hòa.
Trần Bình rất chiều chuộng Lý Tiểu Trân, lúc nàng ta còn nhỏ mỗi lần đi đồng về đều mang ngô mang khoai về cho Lý Tiểu Trân, đi giao hàng ở thị trấn thì sẽ mua bánh kẹo về cho cháu ngoại.
Ông ấy tuy ít nói nhưng rất cưng chiều cháu, hôm sau khi giao hàng chở về liền mua rất nhiều trái cây cho các nàng.
Trần Bình đi rồi, buổi tối này trời mưa nên không có nhiều muỗi và côn trùng bay vào nhà, các nàng ngồi ở mái hiên chơi tới tận khuya mới quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Tiểu Trân với Hạ Thanh Khê luôn là hai người dậy sớm nhất, đánh răng rửa mặt xong Hạ Thanh Khê quay vào phòng gọi Cố Yên Chi dậy, còn Lý Tiểu Trân sang phòng khách dựng ba con sâu ngủ kia thức giấc.
Bữa sáng đơn giản với ngô và khoai luộc cùng sữa bò tươi nóng hổi mà tối qua ông nội Lý Tiểu Trân mua của một nhà trong thôn về.
Trời mưa cả đêm qua, buổi sáng không khí liền mát lạnh rất sảng khoái, trên lá cây còn đọng lại mấy giọt nước tí tách rơi xuống.
Đường đất bị mưa làm cho trơn trượt khó đi hơn bình thường, các nàng mặc quần áo ngắn tay, chân mang dép tông xách theo mấy cái xô nhỏ đi trên đường.
Lý Tiểu Trân dẫn các nàng đến dòng suối lớn hôm qua, hai bên dòng suối có rất nhiều đá cuội, dòng suối trong veo mát mẻ, nước chỉ cao đến giữa bắp chân.
_ Ở đây thật sự có cá sao? – Hà Phương đứng chống hông nheo mắt nhìn kỹ một lúc mới quay sang hỏi.
_ Ừm, không nhiều nhưng vẫn có.
– Lý Tiểu Trân nói xong liền chạy ra giữa dòng nước.
Hà Phương thấy vậy cũng hí hửng chạy theo nàng ta, Cố Yên Chi bỏ dép lại bên bờ đi từ từ xuống suối, Hạ Thanh Khê sợ nàng trượt chân té ngã liền nhanh chân đuổi theo.
Lam Hà và Đường Tuệ vốn là hai cô ấm nhà giàu nên tuyệt nhiên không thích việc làm này, chỉ ở trên bờ lựa sỏi hái hoa.
Cố Yên Chi nhìn thấy có rất nhiều ốc ở dưới suối liền quay sang hỏi Lý Tiểu Trân.
_ Tiểu Trân, ốc này ăn được sao?
_ Ăn được! – Lý Tiểu Trân gật đầu thật mạnh.
Cố Yên Chi liền yên tâm nhặt ốc, mấy con ốc suối to bằng hai đầu ngón tay đen thui, một vài con còn bị bám rêu xanh.
Hạ Thanh Khê cũng cúi người giúp nàng bắt ốc.
Lý Tiểu Trân và Hà Phương