Hạ Thanh Khê chỉ có thể nhìn thấy nàng vui vẻ trong vài ngày, trở lại trường học Cố Yên Chi lại quay về cái vẻ trầm lắng và kiệm lời kia.
Tháng 3 là sinh nhật của Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê muốn dành cho nàng một sự bất ngờ, những ngày cuối tuần cô đều dành ra một khoảng thời gian để đến trung tâm tập luyện piano.
Ngày sinh nhật Cố Yên Chi là giữa tuần, hôm đó Hạ Thanh Khê vẫn đến trước nhà nàng nhưng đã đến thật sớm.
Cố Yên Chi vừa lúc mở cửa bước ra, nhìn thấy Hạ Thanh Khê đang đứng ở đó nàng giật mình trợn tròn mắt.
Hạ Thanh Khê khẽ nhíu mày vì biểu hiện kỳ lạ của nàng.
Cố Yên Chi rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nàng cười nhạt rồi đi lướt qua Hạ Thanh Khê đến bên trạm xe buýt.
Hai nàng đứng đợi một lúc thì xe buýt cũng tới, cả hai cùng bước lên xe, Cố Yên Chi vẫn ngồi bên cửa sổ.
Lúc xe chạy gần đến Lâm Hoa, Hạ Thanh Khê không đứng lên, cũng không có ý định sẽ đứng lên.
Cố Yên Chi nhìn Hạ Thanh Khê, gương mặt cô vẫn giữ một nét lạnh lùng và lãnh cảm.
Khi Cố Yên Chi mấp máy môi muốn nói chuyện Hạ Thanh Khê liền lên tiếng trước.
_ Hôm nay không đến trường.
Cố Yên Chi nhíu mày nhìn Hạ Thanh Khê, cô vẫn bình tĩnh ngồi chỗ đó.
Một số học sinh của Lâm Hoa di chuyển ra cửa để xuống trạm, bọn họ thấy hai nàng vẫn ngồi im đều nhìn một cái rồi mới đi xuống.
Bác tài nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẫn còn hai nữ sinh chưa chịu xuống ông ấy nói.
_ Hai bạn học không xuống xe sao?
_ Bọn con không xuống.
- Hạ Thanh Khê bình tĩnh trả lời.
Bác tài trung niên cười cười rồi đóng cửa xe, chiếc xe tiếp tục chậm rãi lăn bánh.
Tài xế là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ông đã làm nghề này từ lúc trẻ, cũng đã chứng kiến không ít nam nữ sinh trốn học nên không có ý định khuyên bảo.
Lúc chiếc xe đi khỏi Lâm Hoa, Hạ Thanh Khê mới nhìn nàng nói.
_ Yên Chi, tôi biết hôm nay cậu không có ý định đến trường, cậu muốn đi đâu, tôi đi cùng cậu?
Cố Yên Chi nhíu chặt mày, nàng đứng bật dậy muốn nói bác tài dừng xe lại, dù nàng có đi đâu làm gì cũng không muốn ảnh hưởng đến Hạ Thanh Khê.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng Hạ Thanh Khê đã nắm tay nàng kéo xuống, Cố Yên Chi lảo đảo ngã vào lòng Hạ Thanh Khê, cô ôm lấy vai của nàng áp cằm lên đỉnh đầu của nàng nói.
_ Yên Chi, hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi muốn cùng cậu đón sinh nhật.
Giọng nói vừa ôn nhu vừa mang một nét buồn miên man, Cố Yên Chi không nỡ từ chối, nàng yên lặng lùi khỏi người Hạ Thanh Khê tựa lưng vào ghế nhìn ra cửa sổ.
Hạ Thanh Khê biết nàng đã ngầm đồng ý liền thở ra nhẹ nhõm.
Người ta nói rằng tình yêu đẹp nhất là vào năm 16 tuổi, thiếu nữ đẹp nhất cũng là ở độ tuổi 16 này, Cố Yên Chi hôm nay vừa lúc tròn 16 tuổi.
Hai thứ đẹp nhất này Hạ Thanh Khê muốn được chứng kiến, một là Cố Yên Chi ở độ tuổi 16, hai là tình yêu đẹp nhất cuộc đời Hạ Thanh Khê.
Xe buýt lần lượt ghé trạm, những người đi làm trên người khoác lên mình bộ đồ công sở bận rộn cũng thay nhau đi xuống xe.
Khi xe chạy đến một thành phố bên cạnh thành phố T, đã là chuyện của một tiếng sau.
Cố Yên Chi đi xuống xe, Hạ Thanh Khê im lặng đi phía sau nàng.
Cố Yên Chi đi qua một con phố rất đông đúc, đi qua nhiều tòa nhà sầm uất, lại qua những sạp hàng đông người, lúc này Hạ Thanh Khê mới phát hiện nàng đang đi trong vô định, không có mục tiêu cũng không có đích đến.
Cô nắm lấy cổ tay Cố Yên Chi, nàng dừng lại.
Hạ Thanh Khê nghiêng đầu nhìn, các nành đang đứng trước một trung tâm sinh hoạt văn hóa.
Hạ Thanh Khê kéo theo Cố Yên Chi đi vào trong.
Hôm nay là ngày thứ 4, vẫn là một ngày học tập của các học sinh, sinh viên và cũng là một ngày bận rộn kiếm tiền của những người trẻ tuổi.
Bên trong trung tâm chỉ có mấy cụ già, một số người đang đánh cờ, một số khác đang tập một vở kịch gì đó ở một cái sân khấu nhỏ.
Bọn họ nhàn nhã, vui vẻ và yêu đời, nhưng ai biết được để trả giá cho nhưng giây phút cuối đời được thanh thản như vậy bọn họ đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân, đã từng chịu đựng bao nhiêu khổ cực và áp lực để đến đoạn cuối cùng của nhân sinh vẫn giữ trên môi một nụ cười phúc hậu.
Mấy cụ già nhìn thấy hai nữ sinh non trẻ đi xung quanh hành lang liền rất thích thú mà cười nói về hai nàng.
Hạ Thanh Khê cũng không biết tại sao lại kéo Cố Yên Chi vào đây nhưng so với sự bề bộn của thế giới ngoài kia, bên trọng này thật sự khiến người ta cảm thấy thanh thản.
Cứ như vậy cô kéo tay Cố Yên Chi đi khắp hành lang, nàng không một chút ý kiến hay bất hợp tác, chỉ lẳng lặng mặc kệ Hạ Thanh Khê muốn đi đâu thì đi.
Đi đến cuối hành lang có một phòng nhạc cụ, một cụ bà đang ở bên trong đánh chiếc đàn dương cầm màu đen có vẻ đã rất cũ đặt ở giữa phòng.
Tiếng đàn chậm rãi, du dương đôi khi sẽ nghe ra vài nốt bị lệch nhịp vì cụ bà đã lớn tuổi hai tay đã bắt đầu run rẩy.
Bài nhạc mà cụ bà đang đánh là bài “Ân điển dịu kỳ” một bài thánh ca nổi tiếng của cộng đồng Kito giáo.
Cố Yên Chi không theo Kitô giáo, nhà nàng theo Phật giáo nhưng nàng biết bài hát này, vốn dĩ âm hưởng của bài hát vô cùng nhẹ nhàng và thuần khiết, qua tiếng đàn piano nó lại càng gột rửa tâm hồn người nghe.
Nàng vô thức bước qua cánh cửa phòng nhạc cụ, bà lão dừng lại ngước lên nhìn nàng.
_