Hạ Thanh Khê nghe thấy câu chuyện về quá khứ của nàng, trái tim lại nặng nề đau nhói, cô chưa từng nghĩ Cố Yên Chi ôn nhu và dịu dàng như vậy không phải là tính cách của nàng mà vì nàng phải chịu đựng quá nhiều uất ức nhưng không một ai quan tâm đến nàng.
Hạ Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt xinh đẹp và hiền hòa của Cố Yên Chi tràn ngập con ngươi của cô, nàng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn bình thản như vậy, Hạ Thanh Khê vươn tay muốn chạm vào tóc nàng, tay cô đưa lên không trung, các ngón tay rụt lại, Hạ Thanh Khê nhịn xuống thu tay về.
Cô quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mấy tán cây xanh tươi loáng thoáng sẽ thấy những nụ hoa xanh xanh sắp bung nở.
Hạ Thanh Khê hít sâu nhẹ nhàng hỏi ra một câu.
_ Vậy tại sao năm nay cậu lại về nơi đó?
Cố Yên Chi rũ mi, nàng khẽ mím môi rồi nói.
_ Đã ba năm rồi tôi không về ngày giỗ của ba, tôi muốn quay về thăm ông ấy.
– Nói tới đây nàng lại nhếch môi cười nhạt.
– Tôi tưởng sau bao nhiêu năm, bọn họ sẽ thay đổi nhưng...!không hề, có lẽ chỉ có một mình tôi thay đổi.
_ Bọn họ vẫn không chào đón cậu? - Hạ Thanh Khê nhíu mày.
_ Trước đây, hiện tại hay sau này có lẽ bọn họ cũng đều như vậy.
Tôi từ lâu đã không mong chờ gì ở bọn họ, chỉ là...!– Cố Yên Chi thở dài, cắn môi ngập ngừng.
_ Họ nói gì với cậu sao? - Hạ Thanh Khê quay sang nhìn nàng đầy lo lắng.
_ Không có! - Cố Yên Chi lắc đầu.
– Bọn họ không nói với tôi mà nói với mẹ của tôi.
_ Họ đã nói gì? – Hạ Thanh Khê cau mày, nghiêm túc hỏi.
_ Họ nói...!mẹ tôi cho tôi đi học như vậy làm gì? Sau này học xong cao trung thì nên đi làm để phụ giúp gia đình, con gái sau này cũng gả đến nhà người ta, học nhiều cũng có ích gì?
Cố Yên Chi cười nhạt, việc học là việc nàng tự hào nhất, Cố Yên Chi từng nghĩ chỉ cần nàng học tốt những người kia sẽ không xem thường nàng nữa, cũng sẽ không khi dễ mẹ của nàng.
Nhưng không ngờ trong mắt bọn họ nàng còn không xứng đáng được đến trường.
Trương Tĩnh Nhàn tuy phản đối ý kiến của họ nhưng lý do của bà ấy, nàng không biết nên vui hay nên buồn.
Trương Tĩnh Nhàn muốn nàng học hành thành tài để sau này có thể thay bà ấy lo lắng cho Cố Yên Hoa.
Hạ Thanh Khê cắn môi, cô không biết phải nói gì.
Họ hàng bên nội đều là những người hiểu biết, tư tưởng hiện đại, bên ngoại dù có chút thị phi nhưng chung quy họ vẫn là những người biết điều không giống như người nhà Cố Yên Chi.
Nàng đã phải sống chung và chịu đựng bao nhiêu uất ức khi bị chính những người thân máu mủ của mình bạo hành về tinh thần như vậy.
_ Yên Chi, cậu có từng nghĩ đại học cậu sẽ theo học ngành gì không? - Hạ Thanh Khê thở dài, đổi sang chủ đề khác.
_ Tôi cũng không biết.
- Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Tôi cảm thấy cậu rất giỏi văn, chẳng phải cậu cũng rất thích môn này sao? Sau này ở đại học cậu có thể chọn ngành văn