Tháng 12, Hạ Thanh Khê tập trung cho việc ôn thi vào tháng 1 tới nên thời gian cô gặp Cố Yên Chi ít hơn, mỗi ngày cô chỉ gặp nàng vào lúc đi học, ăn trưa và ra về.
Cố Yên Chi cũng biết Hạ Thanh Khê học ở ban tự nhiên so với nàng sẽ áp lực hơn rất nhiều, Cố Yên Chi cũng không làm phiền cô.
Đầu tháng một kỳ thi cuối kỳ một năm thứ 2 của cao trung diễn ra, Hạ Thanh Khê khá hài lòng với hiệu quả làm bài thi của mình.
Cố Yên Chi rất tự tin vào các môn xã hội của mình, nàng có trí nhớ tốt và học bài cũng rất nhanh.
Nhưng những môn tự nhiên như hóa học hay vật lý nàng không chắc chắn.
Nhưng tâm lý Cố Yên Chi hiện tại đã vững hơn, nàng có thể chấp nhận việc mình không hoàn hảo, vì vậy nàng cũng không làm phiền Hạ Thanh Khê phải an ủi mình.
Hôm nọ, Lam Hà đang đi cùng bạn trai của nàng ta, nhìn thấy Hạ Thanh Khê đang một mình ngồi ở dưới sân trường thì đi đến.
Cố Yên Chi dạo gần đây theo Dương Dung tham gia tập diễn cho một vở văn nghệ vào ngày sơ kết sắp tới nên không có thời gian đi cùng Hạ Thanh Khê.
Hạ Thanh Khê đang ngẩng đầu nhìn bầu trời dày đặc mây, Lam Hà đi đến đạp lên mấy chiếc lá khô rơi rụng dưới sân, tiếng động làm Hạ Thanh Khê chú ý.
- Tôi nói chuyện với cậu một chút được không?
Hạ Thanh Khê không trả lời, cô chỉ lạnh lùng gật đầu.
Lam Hà ngồi xuống bên cạnh Hạ Thanh Khê, nàng ta cũng ngước lên nhìn bầu trời đầy mây trắng, không nhìn thấy ánh nắng.
- Yên Chi có người theo đuổi cậu biết không?
Hạ Thanh Khê ban đầu không biết lý do tại sao Lam Hà lại tìm đến cô nói chuyện.
Trước giờ cô với Lam Hà nói còn không đến ba câu, càng không nói chuyện phím với nàng ta.
Hạ Thanh Khê nghe đến đây liền nhíu mày.
Lam Hà cười nhạt, hẳn là Hạ Thanh Khê không biết.
- Trong lớp tôi, có một nam sinh đang theo đuổi Yên Chi, giống với Lý Tiểu Trân năm đó.
Tất nhiên Yên Chi không có đồng ý nhưng dù sao cậu ta với Yên Chi cũng học chung lớp, cậu bây giờ lại học khác lớp, hai người cũng không có nhiều thời gian dành cho nhau.
- Tại sao cậu lại nói với tôi? - Hạ Thanh Khê lạnh nhạt hỏi.
Lam Hà chợt nghiêng đầu sang nhìn Hạ Thanh Khê, cô cũng liếc nhìn nàng ta.
Lam Hà lại nhếch môi lên cười.
- Hạ Thanh Khê, cậu biết ánh mắt cậu nhìn Yên Chi trông như thế nào không?
Hạ Thanh Khê trợn tròn mắt nhìn Lam Hà, nàng ta chỉ cười cười nhìn Hạ Thanh Khê rồi rời đi.
Hạ Thanh Khê bên ngoài vẫn lãnh cảm như vậy nhưng bên trong lại lúng túng, lo lắng.
Tâm tư của cô dễ bị một người ngoài nhìn thấy như vậy? Cố Yên Chi sẽ không phát hiện ra chứ? Hạ Thanh Khê cúi đầu, rũ mi nhìn xuống mũi giày.
Cô đã rất cố gắng đối xử với nàng như một nguời bạn bình thường nhưng mỗi lần ở bên cạnh Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê không thể khống chế được cảm xúc mình dành cho nàng.
Tình cảm của cô dành cho nàng, nếu Cố Yên Chi nhận ra đương nhiên Hạ Thanh Khê sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng mà hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, cô vẫn chưa thật sự sẵn sàng, Cố Yên Chi vẫn còn chưa động tâm.
Cô và nàng lúc này cứ cho là bạn thân của nhau đi, Hạ Thanh Khê muốn từ bạn thân, cô sẽ dần dần tiến gần trái tim nàng hơn, đến khi trong đôi mắt xinh đẹp của nàng chỉ có hình ảnh của cô, Hạ Thanh Khê sẽ nói cho nàng biết cảm xúc của mình.
Người ta thường hay nói, bạn thân thì sẽ dễ dàng trở thành người yêu, nhưng một khi tình cảm này rạn nứt sẽ không còn đường để quay đầu lại nữa.
Hạ Thanh Khê không muốn mất nàng, lần đánh cược này cô không dám, cũng không chắc.
Cô thà cam tâm vì nàng mà dịu dàng, ôn nhu, vì nàng mà chăm sóc, lo lắng, chỉ cần được ở bên cạnh nàng lâu hơn mọt chút.
Hạ Thanh Khê cũng không chắc chắn liệu sau này Cố Yên Chi có động tâm với mình hay không.
Nhưng chỉ cần kéo dài thời gian được bên cạnh nàng, cô cam tâm tình nguyện.
Dù sau này Cố Yên Chi không yêu cô, cũng giống như