Ngày mùng 4 âm lịch, dì Dương lại đến nhà Ôn Noãn Noãn, Dương Dung cũng đi theo, nàng ta biết Hạ Thanh Khê đã đến nhà Cố Yên Chi nên nhắn cho Cố Yên Chi.
Hạ Thanh Khê đang đưa Cố Yên Chi đi ăn ở một quán ăn Nhật Bản, khi Hạ Thanh Khê đồng ý, hai nàng đi xem phim cùng Dương Dung.
Ba người xem phim xong thì ngồi uống trà sữa tại một cửa hàng nổi tiếng bên trong trung tâm thương mại.
Dương Dung quả thật rất hoạt náo, nàng ta luyên thuyên cái miệng nói đủ loại chuyện.
- Yên Chi sẽ học ngành gì ở đại học? – Dương Dung mỉm cười hỏi Cố Yên Chi.
- Tôi sẽ học Văn học.
- Cố Yên Chi thành thật trả lời.
- Ừm, Yên Chi học môn văn thật sự rất tốt.
Phải rồi, cả hai người sẽ vào Kinh Nguyên sao?
Cố Yên Chi quay sang nhìn Hạ Thanh Khê, cô gật đầu, Cố Yên Chi mỉm cười quay lại nhìn Dương Dung nói.
- Đúng vậy!
- Kinh Nguyên là đại học tốp đầu của nước, là đại học công lập duy nhất của tỉnh A, thật sự rất tốt.
– Dương Dung gật gật đầu rồi cảm thán.
- Còn cậu thì sao? – Cố Yên Chi lại hỏi Dương Dung.
- Tôi định sẽ đi du học.
- Du học? Cậu định đi du học nước nào? - Cố Yên Chi ngạc nhiên trợn to mắt hỏi.
- Tôi sẽ đi Nhật Bản, tôi có người thân làm việc tại đó nên ba mẹ tôi rất yên tâm.
– Dương Dung tươi cười giải thích.
Cố Yên Chi gật đầu tỏ ý đã hiểu, Hạ Thanh Khê ở bên cạnh cả buổi cũng không nói chuyện nhưng nội tâm bên trong cô đang rất vui, Cố Yên Chi cũng chọn Kinh Nguyên, hai người lại có thể ở bên cạnh nhau.
Hạ Thanh Khê trước đây có thể dễ dàng nói nàng hãy cùng cô học chung một trường cao trung.
Nhưng lần này chọn vào đại học, Hạ Thanh Khê không dám nói muốn học cùng nàng, đại học rất quan trọng sẽ là đam mê, là ngành nghề mà hai nàng mang theo cả đời, cô không thể tùy tiện như trước.
Lúc ra về, dì Dương từ nhà Hạ Thanh Khê đến đón Dương Dung, ba nàng tạm biệt nhau, Hạ Thanh Khê chở Cố Yên Chi quay về nhà.
Đến nhà, Hạ Thanh Khê dẫn xe đạp vào sân nhưng Cố Yên Chi vẫn đứng bên ngoài, cô dựng xe đạp xong quay lại hỏi nàng.
- Yên Chi, làm sao vậy?
- Chúng ta đi dạo một chút đi, tôi thấy bụng hơi khó chịu.
- Cố Yên Chi chỉ về phía công viên ở đằng xa.
Hạ Thanh Khê vâyh đầu đồng ý cùng nàng đi dạo.
4 giờ chiều, không khí quả thật rất mát mẻ, có một vài tIa nắng ấm áp cuối ngày nhưng không hề gay gắt.
Hạ Thanh Khê chậm rãi đi bên cạnh Cố Yên Chi, thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu sang quan sát gương mặt của nàng.
Công viên không quá lớn, hai nàng đi một chút liền đến điểm cuối của công viên.
Có mấy đứa trẻ dắt theo chó nhỏ chạy nhảy trên bãi cỏ.
Cha mẹ chúng ở phía đằng sau liên tục gọi lớn bảo chúng cẩn thận.
Một vài ông bà cụ cùng nhau tập dưỡng sinh.
Một khung cảnh bình dị và êm đềm.
Cố Yên Chi chọn một cái ghế trống ngồi vào, Hạ Thanh Khê cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mấy cây bạch quả ra đang trổ lá xanh mơn mởn, những cây hoa cảnh trồng ở bồn hoa được gió mang hương thơm nhè nhẹ tản ra trong công viên.
Cố Yên Chi ngẩng cao đầu nhìn bầu trời trong xanh rồi hít lấy một chút không khí mùa xuân.
Nàng mấp máy môi hỏi Hạ Thanh Khê ngồi bên cạnh.
- Cậu không định đi du học sao?
Cố Yên Chi biết gia đình Hạ Thanh Khê có người định cư ở nước ngoài.
Hơn nữa với hoàn cảnh và kinh tế của Hạ Thanh Khê đi du học không phải chuyện gì khó, dù Hạ Thanh Khê không muốn nhưng ba mẹ của cô hẳn phải có ý định cho Hạ Thanh Khê đi du học.
Mặc dù chất lượng giáo dục trong nước rất tốt nhưng với những gia đình