Ôn Thủy Đun Harry

Chương 2


trước sau

“Tốt, xem ra mi đã quyết định kỹ rồi. Nếu như mi muốn đứa bé này sinh ra khỏe mạnh và có thể sống được đến sáu tuổi, nói cho ta biết cha của nó là ai.” Giáo sư Snape lấy trong túi ra một loạt bình độc dược. “Ta nghĩ mi sẽ không muốn nếm thử mùi vị cải biến của Chân dược đâu đúng không Potter?”

“…Là sao, giáo sư? Thầy vừa nói là có ý gì?” Harry vừa nghe con mình gặp nguy hiểm theo bản năng ôm lấy bụng, trong mắt đong đầy sợ hãi, không thể không nói là Snape rất thích nhìn bộ dáng Potter như thế này, tuy có điểm không đành lòng.

“Mỗi một đôi phù thủy ở bên nhau đều phải có sự chúc phúc từ Merlin, con của họ cũng vậy. Trong lúc mang thai, thân thể người mẹ sẽ không chịu được hao tổn ma pháp quá nhiều, phải có hai người cùng chịu. Nếu không thì hậu quả là một nửa tỉ lệ đứa nhỏ sẽ trở thành Muggle. Mà nếu đứa nhỏ sinh ra không có cha mẹ khai thông pháp lực thì trăm phần trăm sẽ dẫn đến ma lực bạo phát rồi vỡ nát, biến thành một Squib.”

“Không… Giáo sư Snape, thầy có cách mà, đúng không?”

“Bây giờ nói cho ta biết cha đứa nhỏ là ai!”

“…”

“Trói gô!” Snape vung đũa, Harry bị trói vào salon, ông lấy ra một bình Chân Dược. Bình Chân Dược này là do ông đặc chế, hoàn toàn vô hại với thai phụ. Ông đã sớm đoán được mình không thể nào trông cậy vào tên nhóc Potter này đàng hoàng nói ra sự thật mà. Cạy miệng Harry ra, ông không chút do dự đổ Chân Dược vào rồi cởi bỏ bùa chú.

“Harry Potter, cha của đứa nhỏ là ai?”

“Kh…Không…con không thể nói…” Trán Snape bắt đầu nhăn lại. Dược liệu quan trọng của Chân Dược sẽ gây thương tổn cho thai phụ nên tối qua ông đã đổi nó, không ngờ hiệu lực lại giảm xuống nghiêm trọng như vậy. “Buông phòng ngự xuống đi! Harry Potter, cha của đứa nhỏ là ai?”

Harry không nghĩ Giáo sư Snape lại thật sự xuống tay với mình, bây giờ cậu chỉ có thể phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của mình mà đè lại dược hiệu của Chân Dược. Thế nhưng khả năng của Bậc thầy Độc dược không thể nào xem thường được. Harry kiên trì được mười phút thì đầu óc bắt đầu quay cuồng, cả người vô lực, bụng cũng hơi trừu động.

“Harry Potter, cha đứa bé là ai? Đêm đó cùng mi là ai?”

“D…Draco…”

Nói xong hai mắt Harry tối sầm lại, ngất đi, chỉ dùng tinh thần chống lại Chân dược của Bậc thầy Độc dược là quá sức đối với cậu bây giờ. Còn Snape nghe được Harry nói xong thì cả người đều ngây dại. Draco… Draco!

Toàn bộ thế giới phép thuật nước Anh chỉ có duy nhất một người tên Draco! Draco Malfoy! Snape suýt chút nữa cắn phải lưỡi, lôi ra một lọ dược an thai cho Harry uống, đặt cậu lên giường, nhìn gương mặt vài phần giống Lily, bánh răng suy nghĩ chạy hết vận tốc. Ông nhất định phải bảo vệ huyết mạnh của Lily, không thể để phạm sai lầm, bên phía Malfoy cũng phải nghĩ cách.

Harry sau khi tỉnh lại thì đầu đau như muốn nổ tung. Cậu hận mình không thể như tiểu tinh linh mà biết bay, mệt mỏi đi xuống phòng khách thì thấy trên bàn có một tờ giấy. Harry vừa bước tới thì tờ giấy tự đọc lên.

Dược an thai một tháng, mỗi ngày một bình, ngay lập tức rời khỏi đây. Gia tộc Malfoy có ma trận cổ kế thừa từ hàng thế hệ trước, phủ khắp nước Anh, nếu có thành viên mới thuộc gia tộc xuất hiện, nhất định tộc trưởng sẽ là người biết đầu tiên. Nếu mi còn muốn đứa nhóc này ở bên cạnh thì ngay bây giờ lăn sang Đức, ở đó Malfoy không thể làm càn, ổn định rồi gởi cú cho ta.

Harry nghe giọng Giáo sư Snape, trong đầu hiện ra gương mặt tức giận đến sôi máu của ông. Cầm lấy rương độc dược trên bàn cùng hành lí, lưu luyến nhìn căn nhà mình chỉ vừa ở nửa năm ngắn ngủ, cậu rời đi. Ra khỏi Gringotts thì đến thẳng sân bay Muggle, mua vé bay sang Đức. Tuy rằng cậu có thể độn thổ nhưng lại sợ Bộ Pháp Thuật phát hiện nên chỉ có thể đi bằng máy bay.

Dùng phép thuật tạo cho mình một thân phận giả là chuyện Harry có thể làm được. Cậu dùng tên giả là James Evans, biến mái tóc đen tuyền thành màu nâu nắng, cặp mắt lục bảo thành màu xanh lam, thoạt nhìn hệt như sinh viên vừa tốt nghiệp, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của ai. Harry định cư ở Frankfurt xong liền gởi cú cho Giáo sư Snape. Ông gửi cho Harry một rương lớn độc dược, kèm theo lời nhắn không thể dùng Hedwig nữa, nó gây chú ý quá, sau này toàn bộ dược đều sẽ gửi qua đường chuyển phát nhanh. Harry sửng sốt một chút, không ngờ Giáo sư Snape sẽ chọn cách của Muggle.

Trong rương lại là dược cho một tháng, nhưng mà lần này không phải là màu lục như lần trước mà lại là màu đỏ như máu, thoạt nhìn như tiên huyết. Snape nói nếu muốn giữ con thì đừng quan tâm đến dược liệu, đương nhiên ông cũng không nói cho cậu.

Harry ở Frankfurt an tâm dưỡng thai, Snape mỗi ngày vất vả tìm cách lấy máu và ma pháp từ Draco. Tên Potter này đang gây phiền toái cho ông nữa rồi.

Máu của phù thủy không dễ dàng cho người khác, quan hệ huyết thống cũng vậy. Để Snape điều chế được dược dưỡng thai có máu và pháp lực tiêu bản thật sự là thiên tân vạn khổ. Thậm chí ông còn phải lừa bạn già là mình có cách giúp Draco đánh thức dòng máu thuần huyết cao quý. Malfoy mặc dùng là gia tộc được Merlin phù hộ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở tài năng cùng vẻ ngoài, nghìn năm qua, huyết thống cao quý thức tỉnh đã ít lại càng

ít. Draco tín nhiệm Snape, cho ông rút hai bình máu lớn, thêm sáu bình pháp lực, phải nghỉ ngơi một tháng mới hồi phục.

Draco rất tin tưởng giáo sư, tin tưởng thực lực giáo sư, chờ đợi ngày huyết thống cao quý trong mình thức tỉnh, không hề biết máu cùng pháp lực của mình thực ra là bị đem đi làm dược dưỡng thai cho Harry.

Một năm trước khi Voldemort bị tiêu diệt, Draco càng ngày càng mạnh hơn, lãnh tĩnh hơn, thông minh, giảo hoạt hơn, trở thành một người thừa kế Slytherin, một thiếu chủ gia tộc Malfoy tiêu chuẩn. Thời gian luyện phép thuật hắc ám càng làm gương mặt điển trai của hắn thêm phần uy nghiêm, nguy hiểm, tăng khí chất cao quý. Không ai có thể nhét Draco lại thay đổi nhiều như vậy, thậm chí có chút không nhận ra được, chỉ có thể cảm thán những năm đi học hắn che giấu thật tốt.

Năm tháng trôi qua, Draco đại diện cho gia tộc Malfoy dự đám cưới của Ron Weasley. Tại đó, hắn thấy Harry Potter. Không thể không thừa nhận khi nhìn thấy Harry, trong nháy mắt hắn có bao nhiêu kích động cùng hài lòng. Harry không thay đổi nhiều, cũng chỉ là con sư tử trường thành đầy hiếu chiến chứ không hơn. Sau trận chiến, bọn Harry và bên Slytherin bận rộn vô cùng, trải qua một năm, mấy kẻ thủy hỏa bất dung như bọn họ rốt cuộc cũng thấy đối phương nhìn thuận mắt hơn nhiều. Gia tộc Weasley tuy nổi tiếng là nghèo nhưng không thể không thừa nhận họ là một trong ba mươi tám gia tộc thuần huyết nhiều con nhất.

Đêm đó Draco bị người khác chuốc hơi nhiều, thấy Harry Potter cũng giống như mình, say đến không biết gì, những chuyện còn lại thì hắn không nhớ. Sáng hôm sau dậy thì hắn thấy mình nằm trên giường, quần áo vương vãi khắp nơi, cả phòng còn vương mùi vị của tình dục, không cần nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cố gắng nhớ lại xem tối qua là ai, phải nói là mùi vị của đối phương rất tốt, thực cốt tiêu hồn cũng không quá đáng. Nhưng mà dù có cố thế nào cũng không nhớ nổi, xem ra là người kia cố ý để hai người quên đi cuộc tình một đêm này.

Tuy rằng không muốn mình cùng người lạ quan hệ, nhưng nếu đối phương không muốn nhớ thì hắn cũng không thèm nghĩ nữa.

Nhưng Draco đâu nghĩ tình một đêm này lại còn kèm theo một chuyện vui, sáu năm sau trực tiếp quăng hậu quả về cho hắn.

May là máu chỉ cần ở bảy tháng mang thai Scorpio, không thì mỗi tháng đều lấy nhiều thứ từ Draco như vậy, chắc chắn Lucius sẽ nghi ngờ. Snape thử đem máu Harry làm thành dược cho Draco uống, nào ngờ pháp lực của hắn thật sự lại tăng lên, khiến hắn mỗi tháng bị lấy pháp lực cũng không có cảnh giác.

Harry mang thai được chín tháng thì Snape bay sang Đức, phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, Harry sinh non hai mươi ngày. Snape tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng chọn hình thức sanh mổ để giảm đau cho Harry.

Bởi vì không đủ tháng nên Scorpio khi sinh ra rất nhỏ, nhỏ hơn đứa bé bình thường hai vòng. Hôm bé ra đời, cả dinh thự Malfoy đều không được yên bình, Lucius và Draco đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, bất an ngồi trong phòng khách, họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cứ bất an. Lucius rất quen thuộc với cảm giác này, ngày Draco ra đời ông cũng từng như vậy, nhưng trận pháp lại không phản ứng gì, cây gia phả cũng không xuất hiện tên ai. Thẳng đến khi hừng đông cảm giác bất an mới tiêu tan.

Dược của Snape rất có hiệu quả, chỉ trong vòng một tháng Harry đã hoàn toàn hồi phục, vết sẹo trên bụng cũng biến mất không thấy. Nhưng Snape không thể cứ ở Đức mãi, chỉ có thể vội vã chạy về Anh, vờ như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục lấy pháp lực Draco cho Scorpio, đồng thời đưa pháp lực Harry cho Draco, không hiểu sao lại làm cho huyết thống Draco càng thêm thuần túy.

Gia tộc Malfoy rất vui vẻ, càng thêm tín nhiệm Snape. Họ không để ý Snape lấy từ mỗi tháng năm bình thành mỗi tháng mười đến mười lăm bình.

Nhờ dược của Snape mà Harry vượt qua thời gian mang thai, Scorpio không phải là một Muggle. Mỗi ngày nửa bình pháp lực giúp Scorpio thành công vượt qua lúc nhỏ, không pháp lực bạo phát, không biến thành Squib, tất cả đều ổn. Harry định đợi đến khi bé mười một tuổi rồi cho đi học ở học viện pháp thuật Đức, cả đời không quay về Anh.

Hàng xóm Harry rất dễ gạt, đều nghĩ rằng cậu chỉ là một người cha đơn thân, vợ mất để lại đứa con, là một nhà văn. Nhưng cậu không gạt được Hermione và Ron, chỉ có thể nói Scorpio là kết quả của tình một đêm, mà nói vậy cũng đâu sai sự thật.

Tuy rằng Hermione và Ron không tin nhưng nếu Harry không muốn nói thì bọn họ cũng sẽ không hỏi. Ron có thể không nhận ra nhưng Hermione vốn thông minh thì ngược lại. Mái tóc vàng óng ở thế giới phép thuật thể hiện điều gì, không cần nói cũng biết, hơn nữa còn là mái tóc vàng óng và cặp mắt màu lam xám. Không cần nói cũng biết, đây là con gia tộc Malfoy.

Con của Draco Malfoy và Harry Potter.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện