Harry vừa mở cửa phòng con trai thì đã nhìn thấy Draco đầu đầy mồ hôi nắm chặt tay Scorpio, “Draco? Draco? Anh làm vậy? Scorpio xảy ra chuyện gì sao?”
Draco mở mắt, mệt mỏi nhìn Harry, “Không có gì đâu, anh chỉ đang giúp con khai thông pháp lực thôi, như vậy mới giúp con chóng khỏe.”
“Nhưng mà…”
“Anh không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chúng ta đi ăn tối đi, chắc đã dọn bàn xong rồi đấy. Ăn xong anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“…Được.” Harry gật đầu, cùng Draco ra khỏi phòng con.
Xuống đến phòng ăn thì thấy hai vợ chồng Malfoy và Snape đều đã ngồi đó, gia tinh đã dọn lên một bàn ăn vô cùng phong phú, nhưng mà chỗ thức ăn trước mặt Harry lại khác so với mọi người. Narcissa ân cần nói với cậu những chuyện nên chú ý khi mang thai, làm cho Harry rất ngượng ngùng. Nhưng mái thái độ dịu dàng của Lucius và Narcissa làm cho Harry thoải mái hẳn lên. Không ngờ bọn họ lại có thể chấp nhận việc hai đứa con trong bụng cậu thật sự là Muggle. Nên biết gia tộc Malfoy trước nay luôn rất khinh bỉ máu bùn và máu lai.
Sau khi ăn tối xong, ba người kia rất tự giác rời đi, để lại không gian cho hai người. Cả hai ngồi trong phòng khách hồi lâu, đều không nói gì, cuối cùng vẫn là Draco lên tiếng.
“Harry, xin lỗi.”
“…”
“Không phải là anh không muốn hai con, chỉ là anh rất sợ.”
“Đúng rồi, anh sợ đến mức muốn bỏ tụi nó.”
“Harry, anh không có, anh chỉ là sợ em sẽ rời bỏ anh…”
“Vì sao?” Draco nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Harry, cậu theo bản năng né tránh một chút, lại ép mình bình tĩnh ngồi lại.
“Harry, em phải biết là chuyện mang thai song sinh là cực kì hiếm trong thế giới phép thuật. Nếu không phải là pháp lực rất mạnh thì chính là nhờ Merlin ban phúc cho một gia đình lớn, giống như nhà Weasley có cặp George và Fred. Nhưng nếu phù thủy sinh ra một cặp song sinh Muggle, thì đó là điềm xấu.” Draco cầm lấy cuốn sách trong tay Harry, “Nếu như cả hai đứa bé đều không có bất cứ phản ứng pháp lực nào, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, khi sinh ra bọn chúng sẽ hấp thu một lượng lớn pháp lực từ người mẹ.”
“Nói cách khác, khi hai con ra đời thì chúng sẽ hút cạn pháp lực trong người tôi, cho đến khi tôi chết.” Harry được Draco ôm chặt vào lòng, cậu cảm nhận được sự sợ hãi cùng bất an của hắn. Đột nhiên cậu không biết nói gì, chẳng trách gần đây ánh mắt giáo sư nhìn cậu luôn không ổn lắm.
“Harry, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh cả đời.”
Trong lòng Harry xúc động gào thét, Draco cái tên khốn nạn này, Malfoy chết tiệt, anh dĩ nhiên không muốn bỏ hai con, cũng không muốn ai làm linh hồn bạn đời của mình. Harry đột nhiên cảm thấy mũi mình ê ẩm.
“Draco, anh là tên khốn nạn, biết không?”
“Ừ, anh biết.”
“Malfoy chết tiệt, tôi ghét anh, anh vẫn đáng ghét như hồi còn ở Hogwarts.”
“Ừ, anh đáng ghét.”
“Tại sao lại không nói cho tôi biết?”
“Em thậm chí còn không cho anh vào dinh thự Potter, còn không cho anh thấy em. Harry, em thật gầy quá, anh rất đau lòng.” Draco nhìn cậu được mình ôm mà mắt hồng hồng thì đau lòng muốn chết, cúi đầu hôn lên trán người thương một cái, hôn lên cặp mắt lục bảo mà hắn yêu thích nhất kia, hôn lên hai má đỏ ửng của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi mềm mại.
“Em sẽ không từ bỏ con mình, chúng ta sẽ tìm ra cách, không phải sao Draco.” Harry cầm tay hắn đặt lên trên bụng mình, “Anh xem, bọn chúng đã lớn như thế này rồi, là con chúng ta đấy, Draco.”
“…Harry, anh chỉ muốn em bình an ở bên anh cả đời.”
“Draco, anh biết không, ba tháng đầu mang thai Scorpio, em còn không biết đến sự tồn tại của con, mỗi ngày còn cùng các Thần Sáng đi khắp nơi bắt Tử Thần Thực Tử và phù thủy hắc ám, bị thương rất nhiều, Scorpio không hề được bảo vệ. Khi biết đến sự hiện hữu của con rồi, thì ý nghĩ đầu tiên của em lại là phải bỏ đứa trẻ không nên tồn tại này.” Draco vừa nghe vừa nhíu mày, lại bị Harry cắt lời.
“Khi đó em hoảng lắm thậm chí còn có chút ác tâm, phải biết là lúc đó em còn rất ghét anh. Đừng quấy, ai mà muốn say rượu loạn tính rồi bị anh làm chứ, còn mang thai nữa, em chưa giết anh là may lắm rồi.”
“Harry, đêm đó em rất chủ động.”
“Câm miệng!” Harry xấu hổ đánh hắn một cái, “Nhưng khi nghe giáo sư nói rằng đây là con của Draco Malfoy, em đột nhiên không muốn bỏ nó nữa mà là muốn giấu nó đi. Lúc Scorpio máy thai lần đầu, lúc đó em mới cảm nhận chính xác được nó là con của một mình mình, không liên quan gì đến anh cả. Em muốn một mình nuôi lớn con, để khi con lớn rồi thì nói cho nó biết, ha ha, nó có một người mẹ, tên Draco Malfoy.”
“Em mới là mẹ. Sau đó em liền mang theo Scorpio chạy sang Đức, đi một lần là sáu năm.”
“Đương nhiên, chẳng lẽ còn muốn em ngốc ở Anh để cho pháp trận gia tộc anh phát hiện được, sau đó bắt trả lại Scorpio à?” Harry liếc mắt, “Nhưng em đâu ngờ huyết mạch của anh quan trọng với Scorpio như vậy. Nếu không phải nhờ dược của giáo sư thì em và Scorpio có lẽ đã không kiên trì được lâu như thế. Cho đến tận khi anh phát hiện ra.”
Draco nghe đến đó thì không tự chủ được mà đen mặt. Đây là vết nhơ lớn