Ôn Thủy Đun Harry

Chương 27


trước sau

Draco thích ‘vận động’ vô cùng, đến mức làm Harry không chịu nổi, ép cậu đến chịu không nổi nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Harry buồn ngủ nằm trên giường, gần đây cậu rất hay buồn ngủ, cho dù ngủ mười bốn tiếng cũng còn buồn ngủ, kiểm tra thì thân thể không có vấn đề gì, Harry chỉ cảm thấy mình mệt thì ngủ thôi.

Draco lấy cái rương trong mật đạo từ tủ quần áo ra thì Harry mới miễn cưỡng lên tinh thần một chút. Cái rương này căn bản không khóa, Draco mở ra thì chỉ thấy bên trong chỉ có một tảng đá màu xám trong suốt, thoạt nhìn như thủy tinh màu xám tro.

“Harry, em nghĩ tảng đá này là gì?”

“Nhìn giống như hòn đá phù thủy mà em từng thấy hồi năm nhất, nhưng không phải hòn đá đó cuối cùng đã bị tiêu hủy rồi hay sao, hơn nữa nó cũng không sáng bóng như vậy.”

“Có thể là do ánh trăng chiếu vào.” Draco cẩn thận kiểm tra cái rương lần nữa, xác định không bỏ sót gì mới bỏ tảng đá vào, chuẩn bị đợi trăng lên thì mang ra dưới trăng xem có thay đổi gì không. Ngẩng đầu một cái thì đã thấy Harry đang nằm trên giường ngủ, đắp chăn giúp cậu xong rồi hắn ngồi nơi đầu giường, mở cuốn sách về rồng kia ra. Hôm nay là thứ năm, hiếm khi hắn được nghỉ một ngày, phải ở nhà bồi Harry cùng Scorpio mới được.

Chiều Draco đến trường đón Scorpio về. Hai cha con đến Hẻm Xéo mua một đống thứ vô dụng và đồ ăn vặt về, không thiếu gì nhưng thứ Draco hưởng thụ nhất là thời gian của hai cha con. Scorpio cũng rất vui vẻ, gần đây cha bận rất nhiều việc, ba vì có hai em nên không có nhiều thời gian quan tâm bé lắm, nhưng mà bé cũng rất hiểu chuyện, không oán trách gì.

Lúc hai cha con về thì Harry còn chưa dậy, Draco đánh thức cậu. “Harry, dậy đi, em mà ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được.”

“Im đi Draco… Em muốn ngủ một chút nữa…”

Scorpio ghé vào đầu giường chọc chọc ba mình, Harry phiền muộn không thôi trùm cả chăn lên người, “Ba, mau rời giường đi, ba ~”

“Ha…”

Hai cha con nhìn nhau. “Cục cưng che mắt lại đi, cha gọi ba con dậy.”

“Dạ.” Scorpio len lén hở tay ra thì thấy cha đè lên người ba không biết làm gì, chưa đến ba phút sau thì ba đã dậy. Nga, cái này chẳng lẽ là hôn môi sao! Scorpio xấu hổ nghĩ…

“Draco, anh muốn đè chết em à.” Harry xoa tóc, bất đắc dĩ vén chăn lên rời giường, không nghĩ tới thấy Scorpio đang đứng ở chân giường lén nhìn họ. “Draco… Trước mặt con anh làm gì vậy hả!”

“Harry, con cũng sắp tám tuổi rồi, có thể tiếp nhận một chút giáo dục sinh lí rồi, đúng không?” Draco dịu dàng ngồi xổm xuống mang giày giúp Harry, giờ đây khom lưng là một chuyện vô cùng khó đối với cậu, vì thế trong dinh thự Malfoy Harry chỉ thường nằm trùm chăn trên giường, tránh bị cảm lạnh.

Harry giận, cầm gối hung hăng đập Draco. “Lẽ nào hồi anh tám tuổi đã nhìn cha mẹ hôn môi rồi xem đó là khóa học sinh lí sao hả!”

“Ba, cha, hai người vừa hôn môi sao ạ?” Scorpio thấy ba dậy rồi liền đến ngồi cạnh ba tò mò nhìn họ. Harry không biết bây giờ nên giải thích với con thế nào, ngược lại Draco mặt nghiêm túc nói, “Đúng vậy cục cưng.”

“Con có thể hôn ba không ạ!”

“Đương nhiên.” Harry hôn trán bé cùng cái mặt nhỏ, lúc Scorpio vừa định hôn lại thì bị cha cản, “Không cho hôn môi, đó là chỗ chỉ có cha được hôn.”

“Tại sao ạ?” Scorpio không hiểu nhìn cha mình. Harry câm lặng nhìn hai cha thảo luận vấn đề tại sao lại không thể hôn môi. Draco đột nhiên thấy mình là đang tự tìm phiền, Scorpio thật giống như cuốn mười ngàn câu hỏi vì sao di động, hỏi cái này đến cái khác, cuối cùng hắn thẳng thắn trực tiếp kéo Harry đang định đi lại, biểu diễn trước mặt con một lần. “Vì đây là nơi của riêng cha.” Bị Harry tức giận đạp một cước ra ngoài.

Scorpio không cam lòng hôn hai má Harry, “Vậy đây là chỗ của riêng Scorpio!”

“…Draco, anh đúng là người cha tốt.”

“Tự trải nghiệm là phương pháp giáo dục con tốt nhất, đúng không nào?” Harry lườm hắn, mở miệng nói khẽ mấy tiếng không biết xấu hổ. Draco cười cười nói cảm ơn.

Hôm nay Lucius và Narcissa phải đi dự tiệc, trong nhà ăn chỉ còn một nhà ba người. Ăn tối xong họ lại đi dạo bên hồ tiêu thực, nhìn Scorpio đi trước ríu rít kể chuyện trong trường, Draco nắm tay Harry chậm rãi theo sau.

Bầu không khí vốn ấm áp bị tiếng chuông điện thoại của Draco cắt ngang. Lúc Draco nhận điện thoại thì sắc mặt càng ngày càng trầm trọng, làm Harry cũng vội lên.

“Sao vậy?”

“Bên Thần Sáng phát hiện hai thi thể người cá ở hồ Sayr.”

“Người cá?!” Harry kinh ngạc kêu, “Tại sao? Không phải họ luôn sống dưới biển sâu à? Tại sao lại xuất hiện trên cạn?”

“Anh cũng không biết, bây giờ anh phải trở về Bộ Phép Thuật gấp, cha đỡ đầu đã đến rồi.”

“Được rồi, nếu chỉ xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói với em.”

Draco hôn cậu một cái rồi độn thổ

đến Bộ Phép Thuật. Harry lo lắng nhìn nơi hắn biến mất. “Ba, cha đi làm việc sao ạ?” Scorpio nắm chặt tay Harry hơi lo sợ hỏi, cha với ba không phải là lại cãi nhau nữa chứ…

“Ừ, lát Scorpio về ngủ cùng ba nhé?”

“Dạ!” Scorpio nghe vậy liền cười.

Harry dẫn Scorpio đi tắm xong rồi kiểm tra tình hình sản nghiệp gia tộc, đợi con ngủ say rồi Harry thay bộ áo chùng rộng, dùng thần chú che đi cái bụng lớn, đến thư viện lấy sách về người cá. Cầm một món đồ Dracod đã chuẩn bị rồi độn thổ đến Bộ Phép Thuật.

Bởi vì phong tỏa tin tức đúng lúc, nên cũng không có nhiều người biết. Harry nhanh chân đi đến văn phòng Bộ Trưởng, vừa đẩy cửa thì đã thấy Hermione và giáo sư đang đứng trước bàn.

“Draco, chúng ta phải phong tỏa tin này ngay, nếu nó truyền ra ngoài sẽ khiến toàn bộ thế giới phép thuật khủng hoảng!”

“Không, thưa giáo sư, chúng ta phải truyền tin này ra ngoài để mọi người chú ý, mới có thể giúp họ bảo vệ mình tốt hơn.”

“Trò Granger! Trò có nghĩ đến hậu quả nếu chuyện này truyền ra ngoài không! Đầu trò bị úng nước à! Đây là người cá! Họ là sinh vật huyền bí thuộc cấp bảo vệ đặc biệt.”

“Người cá không phải là sinh vật không có đầu óc, giáo sư Snape! Thầy nghĩ là họ sẽ không đổ chuyện này lên đầu chúng ta hay sao!”

Snape và Hermione vì muốn hay không truyền tin này ra ngoài mà cãi nhau không ngừng. Draco sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế đọc báo cáo, Harry đến thì dọa họ giật mình. “Nếu như hai người cứ như vậy thì mình nghĩ toàn bộ Bộ Phép Thuật sẽ biết chuyện này mất. Bên Thần Sáng đâu?”

“Ron đã đi rồi, thi thể người cá cũng đang được vận chuyển về.” Hermione khoát tay, như muốn cãi với giáo sư Snape đến cùng. Ở Cục Tư pháp nhiều năm như vậy rồi, miệng lưỡi của Hermione càng ngày càng lợi hại, giận lên thì bất phân cao thấp với nọc độc của giáo sư Snape.

“Draco, em có mang sách liên quan về người cá của Grindewald tới, có lẽ anh sẽ cần tới.” Harry đặt sách lên bàn, Snape và Hermione đều hiếu kì cầm lấy một quyển.

Cuốn Hermione cầm là ( Điều tra sinh hoạt của người cá), còn Snape cầm là ( Người cá dùng làm thuốc), hai người mở ra đọc một chút đều ngạc nhiên nhìn Harry, “Harry, cậu lấy mấy cuốn này ra từ đâu vậy?”

“Xem ra gần đây hai đứa bí mật làm chuyện gì không cho ta biết. Không ngờ dinh thự Malfoy có nhiều tàng thư như vậy.”

“Bốn giá sách mới, giáo sư, con không thể cho mọi người biết chúng từ đâu tới. Những thứ này tất cả đều là về người cá, từ nếp sống, nguồn gốc, sự phát triển, ngôn ngữ, còn có thuốc của họ rất giá trị, nhưng mà giáo sư, thầy cũng biết là từ trước đến giờ người cá luôn là chủng tộc mẫn cảm lại bài ngoại.”

“Đương nhiên, đây là một dụng cụ tốt khi nghiên cứu thi thể người cá.” Snape và Hermione ngừng cãi nhau mà xem những quyển sách Harry mang tới, dù sao có cãi thế nào thì cũng phải đợi Ron mang thi thể về trước đã.

Draco cau mày không vui nhìn Harry, “Sao em lại tới đây?”

“Scorpio ngủ rồi, em không yên lòng nên đến. Đưa báo cáo cho em xem.” Harry rút báo cáo trong tay Draco. Trong báo cáo viết các Thần Sáng tìm thấy thi thể của hai người cá ở rìa biển Sayr, tử trạng cực kì tàn nhẫn, trên người đầy vết tích cắn xé, quan trọng nhất là còn lấy đi mắt và vây đuôi của người cá. Đó là những thứ quan trọng nhất của người ca, quý như nước mắt của Độc Giác Thú vậy.

“Harry, em nghĩ sao?”

“Nhìn qua rõ ràng như có một sinh vật hắc ám loại lớn cắn chết người cá, sau đó lại có người nào đó lấy đi mắt và vây đuôi của họ. Có lẽ em nên học một chút tiếng người cá, như vậy mới có thể giao tiếp với họ khi cần.”

“Harry, em nên ở nhà.”

“Draco, em không phải phụ nữ. Cho dù em đang mang thai con anh cũng không có nghĩa là em phải thành thành thật thật ở nhà giúp chồng nuôi dạy con.” Harrry cầm lấy cuốn sách về tiếng của người cá, thấy ngôn ngữ này rất giống với cổ ngữ Lenish, đều là dùng kí hiệu, âm đọc như âm phù. Đã có cổ ngữ Lenish làm nền tảng, cậu nghĩ mình sẽ không quá cực khổ.

Draco thở dài, hắn biết Harry tuyệt đối sẽ không thành thật như hắn mong đợi, nhưng mà không phải như thế mới phù hợp tính cách của cậu hay sao. Ngược lại, hắn nghĩ để cậu ở nhà mới xảy ra chuyện đó.

Bốn người ngồi trong phòng làm việc, trầm mặc không tiếng động, chỉ có tiếng lật sách. Đột nhiên cửa bật mở, Ron mang cái trán đầy máu vọt vào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện