Trên chiến hạm bị nhóm Luffy cướp được…
Yaki mở cửa khoang thuyền, chậm rãi đi đến đầu tàu.
Lũ phạm nhân thấy thế cũng mở ra một con đường tránh cản đường hắn.
Bọn hắn cũng không quá ngu, một kẻ có bá khí, là kẻ có tướng làm vua, đéo biết vua gì nhưng bọn hắn không muốn chết.
Lúc này, thấy Yaki nghiêm túc đi đến, tất cả cũng tập hợp lại.
Luffy cũng đứng ở đầu thuyền chờ hắn.
-Mục tiêu duy nhất của chúng ta lần này chính là cứu Hoả Quyền Ace.
Ta không cần các ngươi dùng mạng mình để cứu người… chỉ cần các ngươi làm theo kế hoạch… mọi việc còn lại để chúng ta lo… sau đó, tự do là của các ngươi.
-Trận chiến này được cả thế giới chứng kiến… muốn nổi danh thì hãy chứng minh sức mạnh của mình đi… Ta sẽ trợ giúp các ngươi nhưng có kẻ nào muốn trốn chạy..
khiến kế hoạch bị hủy… ta sẽ săn lùng kẻ đó toàn thế giới này.
Trừ khi các ngươi trốn xuống địa ngục… nếu không dù có ở đâu ta cũng sẽ tìm ra các ngươi… Rõ Chữa…!?
-Rõ thưa ngài Yaki…!?
Lần này, đám phạm nhân đã đàng hoàng hơn nhiều.
Dù sao, Yaki quá khủng bố, quá mạnh với lại sau khi biết chiến tích của Yaki, chả có kẻ nào dám hó hé gì nữa.
Một tên dám bắt Thiên Long Nhân làm con tin, thậm chí suýt xuất thủ giết hết quý tộc… bọn hắn là cái thá gì mà hắn không dám giết.
-Luffy, chuẩn bị đi..
trận chiến này, cậu sẽ là nhân vật chính… Vì thế, đừng rớt lại phía sau?
Yaki nhìn Luffy nói.
-Được…
Luffy gật đầu nhìn chằm chằm về hướng Tổng Bộ Hải Quân…
…
Marineford không khí đã trở nên cực kỳ ngưng trong khi Râu Trắng xuất hiện…
Phóng khoáng thanh âm, vang vọng hữu lực, không ai nghi ngờ Râu Trắng đang nói khoác, tương phản là tất cả đều trở nên khẩn trương..
chuẩn bị đối mặt với một trận chiến kinh khủng.
-Phành…
Dưới vạn chúng nhìn trừng trừng, Râu Trắng đem đại đao trong tay để ở một bên.
Thân thể lão hơi trầm xuống, đứng tấn, hai tay mở rộng đến cực hạn, mông lung quan đoàn bao phủ lấy nắm đấm của lão, vết nứt không gian trống rỗng xuất hiện, tựa như là đang bị Râu Trắng xé rách vậy..
Ngay lập tức, biển cả lại trở nên sôi trào, ngập trời sóng biển điên cuồng bạo động, chỉ một cái nháy mắt đã cao lên mấy chục mét, mà cái này chỉ là lời chào hỏi của Râu Trắng đến với mọi người, đây chưa phải cực hạn của lão.
Một giây sau, ngập trời sóng biển liền bao phủ trăm mép, không khác gì hai cơn sóng thần quy mô lớn xuất hiện hai bên tổng bộ hải quân.
Mấy vạn hải quân bên dưới muốn tuyệt vọng, này to lớn sóng biến một khi rơi xuống trên đầu bọn hắn… bọn hắn không có khả năng sống sót.
-Arara… Không đơn giản thế đâu… Kỷ Băng Hà…!?
Trong lúc nguy cấp, sóng thần ập đến Tổng bộ Hải Quân thì Aokiji tự nhiên không thể ngồi yên mà xuất thủ.
Hắn lắc mình đi vào giữa không trung, hai tay hoá thành băng sương, một cột đá mỏng bắn thẳng vào hai bên to lớn sóng biển.
-Crack…
Sau mấy hơi thở, hơn trăm mét sóng thần trong nháy mắt đông kết, một trận nguy cơ lại cứ như vậy bị Aokiji hoá giải.
Được nước tiến tới, Aokiji thuận thế khởi xướng tiến công.
Hai đạo băng sương hoá thành trường mau từ trên không giáng xuống đâm về phía Râu Trắng, mũi thương toả ra hàn khí cực kỳ khiếp người.
-Aokiji tiểu quỷ, không nên quá càn rỡ đi!?
Râu trắng thấy trường mâu thì cười lạnh, tiện tay đấm một quyền chấn động, không trung trường mau lập tức vỡ thành vô số vụn băng, căn bản không thể đến gần được Râu Trắng.
Không chỉ có thể, một đòn vừa rồi cũng chấn vỡ Aokiji trên không, khiến hắn hoá thành một đoàn băng vụn rớt xuống mặt biển.
Chỉ là dù sao