Trên một hòn đảo vô danh ở Đông Hải, có một đứa bé có mái tóc màu vàng kim, chỉ mặt một cái quần nằm trên bãi biển, hắn là Yaki.
Sau khi đổ bộ lên đảo, hắn hưng phấn cực độ, định lao vào sâu trong đảo tìm kiếm báu vật của hắn.
Chỉ là lúc hắn vừa đến bìa rừng, một tiếng rống to chấn động cả đảo vang lên khiến hắn giật mình, đóng băng tại chỗ.
Tiếng rống kia mang đến một luồn áp lực cực lớn khiên hắn sợ hãi.
Không cần đoán cũng biết trên đảo này có quái thú cỡ bự.
-Nếu không muốn chết, cậu chủ nên trở lại bãi biển.
Nơi đó an toàn hơn.
Guku lên tiếng nhắc nhở.
Vừa nghe xong thì Yaki không chút do dự, quay đầu chạy đến bãi biển.
Nhờ nghe lời của Guku, một tuần qua hắn đã tránh được không biết bao nhiêu nguy hiểm.
-Haizz, lênh đênh trên biển một tuần.
Đến đích, hưng phấn cực độ lại bị quái thú dội cho một gáo nước lạnh.
Giờ phải làm sao để lấy được báu vật của ta đây?
Nằm dài trên bãi biển, Yaki nhíu mày hỏi.
Guku không đáp lại lời của hắn mà chỉ im lặng.
Không biết vị quản gia này đang nghĩ gì, có điều nếu Yaki nhìn thấy lão bây giờ thì thấy rõ nụ cười giễu cợt của lão.
Yaki không thấy GuKu trả lời thì cũng không để ý, việc này cũng thường diễn ra khi ở trên thuyền một tuần.
Có điều, bây giờ cái miệng của hắn đã khát khô cả rồi, vì vậy hắn nhanh chóng đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến cây dừa gần đó.
Sau khi trèo lèo lên hái được một trái dừa thì Yaki lấy một tảng đá đập nát vỏ dừa lấy nước uống, sau khi uống hết năm trái hắn mới đỡ khát.
Trên thuyền có nước ngọt nhưng lâu lâu uống nước dừa lại thấy sung sướng hơn.
Sau khi hết khát thì Yaki bắt đầu đi dạo trên bãi biển.
Mục tiêu chính là kiếm thức ăn, thịt hoặc là một loại quả khác chứ hắn đã ăn thứ trên thuyền cả tuần rồi nên cũng muốn thay đổi khẩu vị.
Đi được một lúc không tìm thấy con vật nhỏ hay trái cây khác nhưng hắn không có thất vọng vì hắn phát hiện bãi biển không có nguy hiểm, quái thú trên đảo chỉ hoạt động sâu bên trong đảo mà không chạy ra bãi biển đi dạo.
Bãi biển an toàn, hắn có thể yên tâm ở đây tập luyện cũng như tìm cách tiến sâu vào trong đảo tìm kiếm báu vật của mình.
Nhưng việc đầu tiên hắn cần làm chính là một nơi để dừng chân, vì vậy hắn trở lại thuyền, lôi ra một cây rìu.
Khi rời khỏi đảo, hắn tìm thấy nó từ trong đám tro tàn của thôn.
Chỉ có điều, cây rìu này đã mất cán vì thế mà hắn mất hơn nữa ngày mới làm được cán rìu.
Hắn cầm thanh rìu đi thẳng vào khu rừng kế bên bãi biển, bắt đầu dùng rìu chặt xuống, hắn chặt rất nhanh, vài phút sau đã chặt được một cây.
Sau đó, hắn chặt cây gỗ thành từng khúc, mỗi khúc dài khoảng hai mét, đúng lúc hắn muốn đi lên chặt thêm một cây thì Guku nói.
-Từ từ, cậu chủ, cậu lột vỏ cây ra đi, chút nữa tôi sẽ dạy cậu làm một cái áo bằng vỏ cây.
Yaki nghi hoặc hỏi.
-Có thể làm áo từ vỏ cây?
Giọng nói tự tin của Guku vang lên.
-Tất nhiên, chỉ cần tướt nhỏ vỏ cây, có thể đan thành một chiếc áo… Mà mặc nó có chút khó chịu hơn áo bình thường.
Nhưng áo của cậu chủ bây giờ cũng đã rách nát khá nhiều, cũng nên có một cái mới.
Yaki nghe xong thì gật đầu lột vỏ cây ra để một bên, rồi lại đi vào rừng chặt cây…
Nữa ngày sau Yaki đã chặt xong ba cái cây, mỗi cây chia thành từng khúc dài hai mét, ở đây có khoản mười khúc gỗ nhỏ.
Bao nhiêu đây cũng đủ cho hắn trú mưa nắng… nhưng đến đây hắn không thể tiến thêm một bước nữa để dựng nhà.
Đôi tay của hắn bây giờ đã bỗng rác, lòng bàn tay xuất hiện các vết thương do dùng rìu quá nhiều, đau đớn khiến hắn khó chịu.
Khắp người cũng truyền đến sự mỏi mệt, các cơ có chút đau đớn.
Thân thể này mới chín tuổi, từ nhỏ không luyện tập như đám nhóc Luffy, vì thế mà sức lực rất kém.
Dù ý chí hắn có thể tiếp tục nhưng cơ thể này đã không cho phép.
Hắn liền trở lại thuyền trên bãi biển, nghỉ ngơi lấy sức.
Từng khúc cây dựng lên trên bãi biển, sau đó lại dùng lá cây dừa quanh đó phủ lên, dùng dây làm từ vỏ cây buộc lại.
Với kiến thức của kiếp trước, dựng một