"Cái gì ạ? Anh bảo sao cơ ạ? Cánh cửa đó hết 50 triệu lận ý ạ?" Tôi kinh ngạc hét lên vào mặt anh quản lý khách sạn.
"Cánh cửa đó có dát thêm vàng mà đắt thế ạ?"
"Thưa cô, cửa được làm từ gỗ sồi nhập khẩu, để mua một tấm về giá thành cũng không hề rẻ.
Đó còn chưa kể công gia công và thiết kế cánh cửa nên chi phí cao là chuyện hết sức bình thường ạ." Anh nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp ái ngại nhìn tôi.
Cứu!
Tôi muốn khóc quá! Chắc kèo anh nhân viên này đang nghĩ tôi đã nghèo lại còn thích đi phá hoại đập phá lung tung...
Không đâu tự dưng để hoang phí một đống tiền từ trên trời rơi xuống.
Lòng đau như cắt, nước mắt dầm dề, tôi xót của hỏi nhỏ:
"Anh ơi! Em là sinh viên nghèo không có nhiều tiền đâu anh.
Em lần đầu trót dại, anh giảm giá thành cho em xuống một tí xíu được không ạ?"
"Một tí xíu của quý khách là bao nhiêu ạ?" Anh ấy vẫn cứ cười nhìn tôi.
Chết tiệt! 50 triệu có thể giảm xuống tí xíu là bao nhiêu? Trong sổ tiết kiệm của tôi vừa tròn 49 triệu, giờ cống hết cho khách sạn thì khác gì số dư trong tài khoản còn âm một triệu?
Hoàng Thiên Vũ! Anh về nhà thử xem! Tôi sẽ vặt trụi hết tóc trên cái đầu mĩ miều của anh! Xem anh còn có mặt mũi nào để đi chơi gái nữa không?
Khi tôi đang đau đầu nghĩ cách để đào ra 50 triệu bằng một nốt nhạc mà không để động vào số tiền tiết kiệm kia, Giang không chần chừ đưa thẻ của cậu ấy cho nhân viên thanh toán.
"Không cần làm khó cô ấy, anh cứ thanh toán bằng tài khoản của tôi."
"Cảm ơn quý khách!" Vài nhân viên đứng gần cửa cúi chào khi chúng tôi đi ngang qua.
Khôi nhà có việc nên nó không đợi chúng tôi, sớm đã đi về trước.
Ra đến vỉa hè, tôi cầm lấy biên lai thu tiền, biết ơn nhìn Giang và khẳng định chắc nịch với cậu ấy:
"Sẽ có một ngày mình sẽ trả đủ cho cậu số tiền ngày hôm nay."
"Không cần đâu Sơn Ca, mình không thích cậu khách sáo với mình như thế.
Cậu làm vậy mình thấy không vui, chẳng khác nào quan hệ giữa chúng ta xa cách như người dưng nước lã."
"Nhưng mình không thích nợ nần với người khác, nhất là tiền."
"Hay là thế này đi, nếu cậu thấy áy náy quá thì hễ mình đi ăn cậu mời, thế có được không?" Thuyết phục tôi không được, Giang đưa ra một sáng kiến.
Tôi thấy nó hợp lý, gật đầu đồng ý luôn.
Để xem nào 50 triệu à? Tôi nhẩm tính, mỗi bữa đi ăn tôi và cậu ấy cộng lại hết 200 cành, chia ra là phải mời cậu ấy cho đủ 500 bữa.
Ui chao, từ giờ đến lúc tốt nghiệp chắc trả vừa đủ.
"Miễn là cậu chỉ tính gốc không tính lãi là hên cho mình lắm rồi."
"Sao mình làm thế