Đang đi, Minh Khôi ngả ngớn cười hỏi:
"Sao mày phũ với anh mày thế?"
Tôi nhéo vào hông nó, đốp chát lại:
"Phũ cái gì? Tao làm thế là quá xứng đáng với gã.
Ai bảo gã thích chơi khăm tao!"
Nghe câu đó xong, nó quay sang nhìn tôi, hề hề cười.
"Còn chưa biết ai chơi khăm ai đâu."
"Mày nói gì cơ? Tiếng gió lớn quá, tao không nghe rõ."
"Tao nói vu vơ ấy mà, mày nghe nhầm đấy."
Tôi order hẳn chục món cho nó máu, Minh Khôi lóa mắt nhìn bàn thức ăn chất cả đống, nó khều tay tôi nói nhỏ:
"Gọi nhiều thế? Ăn hết được không?"
Tôi cầm con tôm hấp lên cắn một phát ngập mồm vừa ăn vừa nói.
"Thoải mái đê! Không ăn hết thì gói về, sao phải xoắn!"
Chắc nó nhìn thấy cái tướng ăn hổ đói vồ mồi của tôi sốc quá, mãi vẫn không chịu đụng đũa.
Ờ thôi chết, ngại quá! Tôi vội lên tiếng thúc giục nó để chữa ngượng, mà hình như càng nói càng sai thì phải.
????hanh nhấ???? ????ại _ Tr????????T r????????????n.vn _
"Không ăn à? Không ăn tao ăn hết nhá!"
"Ừ tao ăn đây."
Kinh hồn bạt vía, đó là ánh mắt ban nãy của nó khi cười gượng gạo trả lời tôi.
Quái, ăn cùng nhau bao bữa rồi, sao lần nào nó cũng nhìn tôi bằng cặp mắt hoài nghi cuộc đời thế nhỉ?
"Thôi để có không khí mày kể tao nghe lý do vì sao mày ghét ông anh đó xem nào."
Miếng cá viên chiên nghẹn ứ trong cổ họng, tôi vỗ ngực ho sù sụ cầm cốc nước lọc uống một hơi hết sạch.
"Đang ăn vui vẻ tự nhiên mày nhắc đến ông ôn thần đó làm gì? Mất ngon!"
"Thì...!tao hỏi mày có bao giờ trả lời, không bằng hôm nay gặp ông ấy rồi mày kể luôn đi cho nóng." Nó lại cười hề hề nhìn tôi.
"Trời đánh tránh miếng ăn, cứ phải nhè lúc đang thưởng thức mĩ vị là thế nào? Ngứa đòn hử?"
"Cứ kể đi, có làm sao đâu.
Tao lại nghĩ thế này, đang bực biết đâu nói ra sẽ hết bực thì sao?"
Một ý hay! Tiện đây tôi bốc phốt gã luôn cả thể...
"Ờ mày muốn nghe thì tao kể."
Tôi gác đôi đũa lên đĩa ăn, hai mắt lim dim bắt đầu kể.
Tôi có một ông anh trai nuôi bựa hết phần thiên hạ...
Ông anh trai tôi là bác sĩ phụ sản.
Vâng, bạn không nghe nhầm đâu, bác sĩ phụ sản, bác sĩ phụ sản (điều quan trọng phải nhắc lại hai lần).
Năm nay đã ba mươi năm tuổi, độc thân chưa vợ nhưng tình trường dài hàng mấy chục km.
Người ta cứ bảo với nhau con người không ai hoàn hảo, ừ cái này tôi công nhận.
Chẳng phải ngay cạnh tôi có nhân chứng sống là ổng đây, bên ngoài đẹp trai sáng láng cách mấy vẫn không chữa được căn bệnh giời đánh.
Kể bạn nghe, có mấy tật xấu tiêu biểu của gã làm cuộc sống mặn mòi hơn muối biển của tôi được nâng lên một tầm cao mới.
Thứ nhất, phòng mình không thấy quét dọn lau chùi bao giờ.
Toàn í ới gọi, gọi không được thì dí đầu tôi sang dọn hộ.
Thứ hai là vừa dâm dê xen lẫn thô tu.c.
Có lần lap bị hỏng tôi mượn laptop của gã để làm bài tập nhóm, chẳng biết lớ ngớ hay ấn nhầm nút ở đâu một màn