Thế này thì sao tôi còn dám đi lấy chồng! Cơ thể ngọc ngà gìn giữ bao năm nay chỉ có người chồng tương lai mới được phép nhìn bị lão dê già chết tiệt này trông thấy.
Mắt long sòng sọc vì bị chọc điên, tôi cầm cán chổi đập tới tấp lên thân hình cao hơn mình 30cm.
Mồm liên tục hét lớn:
"Aaaa! Anh móc mắt của mình ra cho tôi! Sao anh dám xông vào phòng tôi? Sao anh dám nhìn ngực tôi?"
"Sơn Ca! Em vô lý thế nhở? Anh thề là anh nghe thấy tiếng em hét liền xông vào soi đèn cho em chứ không có ý gì khác!"
Lần trước say rượu sờ mó ngực tôi còn chưa bắt đền đấy, lần này thì bị thấy hết cơ thể...
"Tôi đánh chết anh! Tôi đánh chết anh!" Căm gan ứa tiết, tôi đánh túi bụi cho hả giận.
Bị tôi tác động vật lý quá hăng, Vũ liên tục la oai oái xin tha, tay che những bộ phận quan trọng như đầu và mặt.
"Anh xin lỗi! Đừng đánh nữa mà!"
"Em vô lý? Không có ý gì khác? Tôi thừa biết anh là loại người gì, con mẹ nó tất cả là anh cố tình đúng không?"
"Đâu anh làm gì cố tình..." Đang nói tông giọng bình thường, bỗng dưng giọng anh ta nhỏ rí như tiếng muỗi kêu.
"...!anh chỉ cố ý vì thân hình em quá đẹp thôi!"
Gì cơ? Anh ta vừa nói mình không cố ý chỉ cố tình?
Tôi là tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy nhá!
Nhìn gã bằng ánh mắt lạnh băng hệt như sát thủ máu lạnh vô tình nhìn kẻ sắp bị thủ tiêu.
Tôi dừng ngay động tác của mình lại, nói một câu nhẹ tựa lông hồng:
"Anh Vũ! Anh còn tiếp tục như vậy, tôi đành phải xin phép bố cho ra ngoài thuê trọ."
Đúng vậy, đây cũng là ý muốn có từ rất lâu rồi tôi chưa thể thực hiện được.
Nguyện vọng lớn mà tôi khao khát thực hiện ngay bây giờ là rời khỏi ngôi nhà này và đi tìm bố mẹ ruột.
Nghe có vẻ ích kỷ, nhưng con người mà, ai chẳng muốn tìm về gốc tích của mình.
Cây có cội, nước có nguồn huống chi là con người.
Vả lại ra bên ngoài rồi, mấy việc làm lén lút như là chơi game cược tiền không sợ bị bố phát hiện.
Từ lúc có ý thức tới nay, bố Sơn có vài lần từng nhắc tôi là trẻ mồ côi.
Bố kể, trong chuyến đi khảo sát thực tế tại một vùng biển, bố đã đi qua trại trẻ mồ côi vùng đó và đưa tôi theo về.
"Bố sẽ không đồng ý." Vũ lặng người, những trò đùa dai của anh khiến tôi ức chế và có cảm giác mình đang bị xúc phạm ghê gớm.
Tôi không rảnh nống theo vài ba cái trò ba lăng nhăng đấy.
Lần này bố có đồng ý hay không tôi cũng phải dứt khoát thuyết phục cho bằng được.
"Không đồng ý thì cũng buộc phải đồng ý.
Ý em đã quyết, không có gì có thể thay đổi quyết định của em.
Rồi giờ anh về phòng ngay đi, một trận ầm ĩ như thế