"Quý khách có cần giúp gì không ạ?" Một giọng nói mềm mại như nước vang lên phía sau lưng tôi.
Tôi giật mình quay người ra đằng sau và chợt ngỡ ngàng trong một cái chớp mắt.
Người đứng sau lưng là một cô gái phục vụ cực kỳ kiều diễm trạc tuổi tôi...
Khuôn mặt trái xoan rạng ngời, làn da trắng sáng như sứ, đôi mắt biết nói, hàng lông mi dài cong vút, vóc dáng mảnh mai và tinh tế đẹp đến từng centimet.
Mái tóc đen nhánh bồng bềnh như rong biển búi gọn gàng ra đằng sau.
Trên người bận hai lớp áo: bên trong là áo sơ mi màu trắng và bên ngoài khoác áo gile màu đen, bên dưới mặc quần âu đen.
Trông cô gái ấy xinh xẻo cứ như là một con búp bê được chế tạo để dành riêng cho Thượng đế vậy.
Một sự xinh đẹp đến hoa lệ khiến ai nhìn vào cũng bị chinh phục từ cái nhìn đầu tiên...!Ngay cả bộ đồ đơn giản cô ấy đang vận trên người cũng không thể cản trở vẻ đẹp ấy...
Chắc thấy tôi mãi không trả lời, bạn ấy mỉm cười chuyên nghiệp lặp lại câu hỏi:
"Quý khách có muốn giúp gì không ạ?"
Tôi đơ người lắp bắp nói líu cả lưỡi:
"À...!có ạ...!bạn...!bạn..."
"Bạn không biết dùng trà thì phải cho gì vào đúng không ạ?"
Tôi đỏ mặt, ngượng ngịu gật đầu.
"Để mình giải thích qua một chút.
Ở đây có hai loại urn đựng trà và cafe đã treo mảnh giấy note gắn ở trên nắp urn.
Cafe ở đây là cafe nguyên chất, bạn có thể cho thêm sữa tươi và đường.
Đường thì có ba loại: đường trắng, đường nâu và đường dành cho người ăn kiêng." Cô ấy vừa nói vừa tận tâm chỉ cho tôi.
"Còn nếu bạn muốn dùng trà, có thể bỏ thêm mật ong lát chanh mỏng và một vài lá bạc hà, nếu vẫn thấy nhạt quá thì thêm ít đường vào."
"À mình hiểu rồi, cảm ơn bạn đã nói cho mình biết!" Tôi mỉm cười, từ tận đáy lòng nói lời cảm ơn cô ấy.
"Không có gì ạ!" Cô gái cười tươi nhẹ lắc đầu.
"Khanh ơi mau đi ăn để tí nữa chạy tiệc." Một cô gái khác phục vụ gần đó nói với cô ấy.
"Ờ tôi biết rồi, đứng thay tôi một lúc nhé Vân?"
"Okela!"
Cô gái tên Vân ấy đứng vào chỗ người tên Khanh vừa rời đi, mỉm cười nhìn tôi.
Hình như nhân viên ở đây ai cũng là mĩ nữ hết, cô kia vừa đi khỏi cô mới đến cũng xinh chẳng kém.
Thế này thì Vũ Sở Khanh nhà tôi được dịp tha hồ lác mắt vì ngắm gái đẹp!
Đang đứng thơ thẩn một mình nhâm nhi tách trà, bất ngờ một bàn tay vỗ vai tôi.
"Chờ anh có lâu không hả Sơn Ca?"
"Không ạ, em thấy hơi chán.
Bao giờ mình về ạ?"
"Anh cho đi dự tiệc cùng giúp khai sáng đầu óc giản đơn của mày xong kêu chán rồi đòi về là sao?" Vũ nhăn mặt miệng hỏi nhưng tay giúp tôi chỉnh lại vài sợi tóc xoăn bướng bỉnh rủ xuống trán.
"Thì em có quen