Tôi cứng miệng không đáp nổi một câu, thả trôi những cảm xúc xa lạ để những lời thì thầm đó chậm rãi lọt vào tai.
Tôi của mọi khi mạnh mồm lắm mà, sao hôm nay khác lạ thế không biết! Lý trí nó bỏ tôi đi chơi mất rồi!
Không biết làm gì ngoài không ngừng nuốt nước bọt để im cho Vũ động chạm vào người.
Tay anh sờ lên hai đỉnh núi, bắt đầu nhào nặn theo tiết tấu vừa nhanh vừa chậm.
Mà cơ thể tôi rất thích sự động chạm ấy, thích sự trêu đùa ấy.
Cây gậy cứng rắn nóng bỏng chạm vào đùi càng khiến tôi trở nên điên đảo...
Phải nói rằng, người có định lực vững vàng hơn kiềng ba chân như tôi lại có lúc gục ngã trước từng đòn tấn công hiểm hóc từ một người đàn ông dày dặn tình trường như Vũ.
Đầu óc tôi dần rơi vào cơn mộng mị, ngón tay anh kéo lấy hai đầu ngọn núi, không ngừng vân vê trêu ghẹo.
"Sơn Ca, mau nói muốn anh đi!" Anh vừa thổi hơi vừa tiếp tục rót những lời đường mật.
"Hãy chuẩn bị tinh thần đi! Anh sẽ cho em sự ngọt ngào nhất của tình ái."
Và tôi, đã sắp sửa sa ngã vào cái hố sâu không thấy đáy do chính tay anh đào bới lên.
Cả người tôi như cứng lại và muốn phát điên khi anh cúi đầu xuống, **** *** một bên bộ n9ực 34 C.
Bị trêu chọc như thế rồi, tôi mím chặt môi kiên quyết không để bờ tường xây đắp vững chãi bị những cơn kh0ái cảm mà anh cố tình khơi gợi trên cơ thể mình đạp đổ.
Bỗng, anh bật cười nhẹ.
Một tiếng cười không khác nào trêu cợt sự gồng gượng và gắng giữ mình từ đó đến giờ của tôi.
"Em ngang bướng thật đấy! Nhưng không sao, anh không tin là không thể không chinh phục được em." Đôi mắt đen láy tràn đầy tự tin và mê luyến, giống kiểu anh chắc chắn rằng rồi tôi cũng sẽ chịu thua mà thôi.
Anh nhổm người, vừa nhìn sự biến hóa sớm thay đổi trong mắt tôi vừa cầm cái thứ to lớn khiếp người liên tục chà xát vùng kín lúc này đã ướt dầm dề.
Tôi lắc đầu, hướng ánh mắt cầu xin gần như là tuyệt vọng tới anh: Xin anh đừng làm vậy! Đừng cố dẫm đạp và phá nát tình thân nhiều năm của chúng ta có được không? Em không muốn phải căm hận anh suốt cuộc đời!
"Gọi tên anh đi! Anh sẽ gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể."
Nhưng với thế quyết không bỏ dở giữa chừng, trán lấm tấm mồ hôi, anh làm ngơ ánh mắt van lơn của tôi mà đặt thứ đó vào rồi từ từ đâm sâu vào trong tôi...
"Á! Hoàng Thiên Vũ!"
Như anh toại nguyện, tôi bật khóc nức nở khi bị người anh trai nuôi chung sống mười năm lấy mất đi sự trong trắng của đời con gái.
Cơ thể đau đớn vì bị xé toạc làm đôi, tôi không kìm được bấm móng tay sắc hơn dao lam lên tấm lưng trần rộng lớn của anh.
Anh nói làm chậm, nhưng nó thật đau đớn biết bao.
Không chỉ thể xác, mà cả tinh thần tôi cũng đau đớn theo.
Vậy là, từ hôm nay tình cảm anh em giữa hai