Tôi đã có tình cảm không nên có với Vũ rồi sao? Hay là...!đó chỉ là cảm xúc nhất thời vì bị Vũ lấy mất lần đầu tiên? Tôi cũng chẳng biết nữa...!Dính vào tình cảm một cái chưa gì đã thấy rối loạn tiền đình.
Thấy tôi ngồi vỗ đầu bôm bốp như một con thần kinh trốn trại, Khôi nó đẩy tôi ngửa người ra ghế...
"Mày làm sao thế? Đang ngồi nói chuyện bình thường tự dưng ngồi im thin thít là thế nào?"
"Tao đang nhức đầu, thôi mày về đi! Không về nhanh là ông bố quốc dân của mày gọi điện hối thúc bảo về đấy!" Tôi bật dậy đẩy người nó ra ngoài phòng trọ.
"Biết rồi để tao tự đi, mày đừng đẩy tao nữa!" Thằng Khôi vội cầm balo của mình vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Nhà nó toàn người sống khá thoáng, cái gì cũng để con cái tự mình làm chủ.
Mỗi tội nhà có giờ giới nghiêm, phải về nhà trước 8 giờ tối.
Hôm nào sang nhà tôi ăn cơm tối, Khôi phải nài nỉ gãy lưỡi với bố mẹ thì mới được phép sang đó.
Nói chung là vẫn bị bố mẹ quản thúc, tự do cũng không hẳn là được tự do hoàn toàn, phải nói là tự do theo kiểu nửa mùa mới chuẩn đét!
Trong phòng chỉ còn mỗi mình mình, tôi đứng dậy cất đồ đạc, ra ngoài đi mua chút đồ ăn.
Lúc đi qua một quầy ở siêu thị, bỗng cảm giác nhói nhói châm chích như bị ai đó bứt vài sợi tóc khiến tôi ngoảnh đầu nhìn xem ai vừa bứt tóc mình.
Nhưng tôi chẳng nhìn thấy ai hết, mọi người đều đang đẩy giỏ hàng và tập trung lựa đồ ở trên quầy, hầu như không một ai chú ý đến tôi.
Thế là sao nhỉ? Ngoài bị bứt tóc, tôi còn cảm giác có một cơn gió lướt nhanh ngang qua người mình, giống kiểu mình đang đi chậm gặp người chạy bộ ở trên đường ý.
Quái! Tôi đang gặp chuyện gì vậy nhở? Không nghĩ ra đáp án, tôi bỏ cuộc tiếp tục cúi xuống lựa đồ.
Trong túi giấy thân thiện với môi trường tôi mua cơ man nào là đồ khô, nào là đồ hộp chế biến sẵn, toàn đồ ăn biết không tốt sức khỏe nhưng vẫn cứ mua liền tù tì cả bịch.
Ở một mình đâm ra lười biếng, tôi bắt đầu ngại nấu cơm.
Nếu bố ở nhà biết bình rượu mơ này lười nấu ăn, chắc bố sẽ tức tốc chạy đến đây và kéo tôi về nhà ngay mất thôi.
Một đêm trôi qua trong bình yên mặc dù khởi đầu hơi tệ, phải chuyển trọ những hai lần.
Chắc tại tôi không hợp phong thủy nên nó mới thế...!Mong rằng những ngày tiếp theo cũng trôi qua yên bình như này!
Quả thật là...!rời xa vòng tay bao bọc của bố là một bầu trời bão tố! Giờ tôi mới thấm câu này...
Sáng hôm sau...!
Tôi và Khôi chung một lớp tín chỉ nên học cùng nhau.
Hai đứa quyết định ăn cơm canteen ở trường rồi sau đấy vội vàng phi nhanh ra quán Net.
Đang ăn, tôi ngẩng đầu va phải một