Từ một lò đào tạo là người bố quốc dân, cái tôi tin là khả năng nội trợ của Vũ chứ không phải là con người anh ta.
Nói chuẩn xác hơn, sống với nhau đã lâu nên có nhiều thứ không phòng bị, cho nên để bản thân bị sập bẫy một lần quá dễ dàng đã khiến tôi phát tởm đến già.
Cuộc đời có quá nhiều chữ ngờ, từ bất ngờ lọ đến bất ngờ chai, nói chung gì cũng chẳng thiếu.
Ai biết trong lúc tôi không để ý anh ta có bỏ thuốc gì vào trong đồ ăn thức uống hay không.
"Này! Anh lại định làm cái bài như hôm trước ý hử?" Nhìn bàn ăn, tôi giả vờ bĩu môi không thèm động vào.
"Bài nào? Em lại nói sai về anh rồi! Em cứ vậy sẽ làm anh tổn thương đấy, có biết không?"
Tổn thương cái đầu mọe nhà anh! Tôi định hỗn láo chửi một câu như này lắm nhưng vội kìm lại vì ngây người.
Anh Vũ nhìn tôi cười là lạ sao sao ấy, không phải nụ cười nhây trêu ghẹo tôi như bao lần, cũng chẳng phải là nụ cười tràn ngập sự ẩn ý.
Thoạt nhìn, đó là một nụ cười rất ấm áp làm tan chảy lớp băng mỏng tôi cố gắng xây đắp lên.
Ánh mắt thì chan chứa biết bao tình cảm khó biểu đạt hết thành lời.
Đã vậy, dưới ánh đèn cầy mập mờ, gương mặt đẹp trai như tạc tượng của anh ấy hiện rõ lên một cách sắc nét.
Sao anh có thể đẹp trai như vậy được nhỉ? Rõ ràng cùng chế độ dinh dưỡng như nhau, anh thì đẹp còn tôi nhìn trông như con đàn ông thế này? À quên! Chúng tôi không phải anh em ruột, hai bộ gene khác biệt thì giống nhau thế quái nào được!
"Em nghĩ anh bỏ thuốc vào thức ăn hả? Dưới sự giám sát của em, anh nào dám có gan đó! Em đói rồi phải không? Lúc hấp tôm anh nghe thấy tiếng bụng em réo."
Lời này của anh tôi không phản bác lại được, cứng miệng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện trước mặt mình.
Hình như...!mọi thứ liên quan đến tôi anh đều để ý rất kỹ càng tới từng chi tiết nhỏ.
Từ xưa đã thế, không phải bây giờ mới thể hiện cho tôi thấy.
Kỹ càng đến mức tôi tự hỏi liệu anh ấy có coi tôi như một đứa trẻ không...!Mà dù có coi tôi là đứa trẻ, anh đã không biến tôi thành một người con gái không còn trinh trắng!
Rốt cuộc đây gọi là gì? Là tình yêu như lời anh nói ư? Hay là một thứ gì đó khác tôi chưa biết để gọi tên?
Thấy tôi không nói gì, anh tự nhiên cầm lấy đĩa ăn của tôi, giúp tôi bóc vỏ con tôm hùm cỡ đại, lấy hết thịt tôm bên trong và để gọn một góc ở trong đĩa.
Bóc xong, Vũ đặt vào chỗ cũ, lên tiếng thúc giục:
"Đồ hải sản để nguội ăn vào sẽ thấy tanh và không còn ngon nữa.
Thật sự anh bỏ cái gì vào đâu, em mau ăn đi."
Nghe lời anh giục, tôi