"Không đâu!" Tôi bấu chặt cánh tay ông chú mặt sẹo, liên tục lắc đầu không cho là đúng và cố phản bác lại.
"Nhỡ lúc đó bố mẹ cháu khả năng sống sót thấp nên anh Vũ đã cứu cháu trước thì sao?"
"Cháu đừng có cố chấp bào chữa cho cậu ta, là một sinh viên Y khoa học năm cuối thấy người gặp nạn mà không cứu người thì vẫn là không cứu người.
Cháu đừng có quên, bố mẹ cháu mất là do một phần trách nhiệm ở cậu ta cả đấy!"
Tôi không rõ thực hư đêm hôm đó tột cùng diễn ra chuyện gì, với cả, bản thân tôi không có lấy một ký ức về đêm hôm đó thì chẳng thể nào phản bác lại người đàn ông này.
Anh ấy dù có sai khi lựa chọn không cứu bố mẹ tôi, nhưng lựa chọn cho tôi cơ hội tiếp tục sống là điều không thể phủ nhận....!Luận công và tội mà nói, sức nặng hai bên ngang bằng nhau.
Tôi nên cảm ơn anh một tiếng mới đúng.
Sự tồn tại của tôi, là nhờ đổi lấy mạng sống của người khác...!đây là một cảm giác thật không dễ dàng gì...!Nhất là khi, đó là người thân ruột thịt cùng chung máu mủ với mình, đã sinh ra mình...
Nghe chú kể, lương tâm tôi càng cắn dứt hơn trước...!Thì ra mình có mặt trên đời này là do bố mẹ nhường lại cho tôi.
"Nếu không phải cậu ta đem cháu đi, nhà họ Phan đã không để lạc mất cháu tới tận 10 năm ròng.
Vì chuyện này, ông cụ nóng lòng muốn nhanh chóng đón cháu về ngay.
Sơn Ca, cháu có muốn theo chú về nơi đáng lẽ ra thuộc về cháu từ lâu rồi không?" Có vẻ ông chú đã nhận ra sự giằng kéo trong đôi mắt tôi, chân thành ngỏ lời.
Để thuyết phục tôi, chú liền đưa cho tôi xem giấy kết quả xét nghiệm ADN có dấu đỏ...!giờ thì tôi đã tin mình có người thân rồi.
Trong lúc rối như tơ vò thế này, một người xa lạ tới tìm và bảo tôi có ông ngoại là một điều an ủi nho nhỏ.
Trùng hợp phải rời xa anh Vũ theo lời cầu xin của chị Veronica, thế thì chẳng có lý do nào tôi không đồng ý đề nghị của chú.
Chính tai nghe tôi nhận lời, chú vui mừng dẫn tôi trở về đất liền.
Nói chuyện mới biết, chú tên là Trung, đã đi theo ông ngoại tôi từ khi chú ấy 20 tuổi, tức là khoảng 30 năm về trước.
Cả hành trình dài hơn 100km, nghe chú kể những câu chuyện vui vẻ liên quan tới ông ngoại, sự mệt mỏi hiện hữu trên mặt tôi dần tan biến hết.
...
Rất nhanh, chú Trung điều khiển xe ô tô đi vào bên trong khu biệt thự.
Tôi nghe nói, ông ngoại tôi là một trùm bất động sản.
Hẳn là nơi ông ở chắc cũng xa hoa và tráng lệ giống một lâu đài nhỉ?
Quả giống như tôi nghĩ, mới ngẩng đầu lên tôi đã bị choáng ngợp và sửng sốt bởi vẻ ngoài của lâu đài 5 tầng thiết kế theo kiểu lâu đài Pháp.
Đây