Sợ khiếp vía! Đó là cảm giác của tôi khi chạm phải ánh mặt lạnh băng của Châu Mặc Lâm...
Như cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ từ tôi, ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay không ngừng run rẩy của tôi, nói khẽ:
"Cháu đừng sợ! Mặc Lâm bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng đối với người nhà nó không phải hung thần ác sát nên cháu đừng sợ nó."
Tôi mấp máy môi muốn nói "Vâng!" một tiếng lắm, nhưng cái ánh nhìn khiến người đối diện dựng hết tóc gáy là tôi không thể đáp lại câu xoa dịu của ông ngoại.
Giờ tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao mình có dự cảm không tốt về người anh họ đáng quý này rồi.
Tôi chẳng mong anh ta thích mình, sau cái nhìn ám ảnh đó tôi lại mong anh ta đừng như tảng băng di động là tốt rồi.
Trời đang đông lạnh buốt thế kia bắt tôi phải đứng gần tảng băng lạnh toát...!Chẹp! Tôi không chịu đựng nổi quá 2 phút hơn đâu!
"Mặc Lâm! Thu liễm một chút đi! Đừng dọa con bé sợ!" Ông cụ giọng điệu từ tốn nhưng có uy lực rất lớn khiến người người phải tuân theo.
"Vâng!" Ngắn gọn đáp một từ, Châu Mặc Lâm vẫn giữ sự lạnh giá nhưng đã tăng nhiệt thêm vài nấc.
Lúc này tôi mới lén thở dài một cái đánh phào.
Châu Mặc Lâm rất đẹp.
Đẹp đến mức phải nghẹt thở...!Tôi âm thầm tán dương nhan sắc của anh ta.
Châu Mặc Lâm có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen tuyền huyền bí, vẻ đẹp khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng.
Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ ngông cuồng độc tôn.
Người mang vẻ đẹp ma mị và đầy lạnh lẽo như thế thành ra lại có sức lôi cuốn kỳ lạ với phái đẹp, chắc tại giống hình tượng tổng tài bá đạo trong thế giới ngôn tình quá ý mà.
Anh ta mà không lạnh lùng thì chắc hợp gu khối người (bao gồm có cả tôi) nhưng đáng tiếc, ông trời đã phong ấn vẻ đẹp đó bằng khí chất băng lãnh, khó gần.
Cổ nhân có câu: Thứ nào càng đẹp thì càng độc, một khi chạm vào là chỉ có thiệt mạng.
Cô gái nào phải xui xẻo lắm mới bị người này nhìn trúng.
Tôi không biết anh ta có giữ người phụ nữ nào ở bên mình hay không, nhưng tôi có thể nhìn thấy trước một điều: người con gái nào trót lòng yêu anh ta...!sẽ nhận một cái kết cực đắng!
"Mặc Lâm cũng đã đến đây rồi, cháu quay về phòng tắm rửa và sửa soạn đi.
Tầm một tiếng nữa bữa tối sẽ bắt đầu." Ông ngoại vỗ nhẹ lên vai tôi giúp tôi thoát khỏi không khí lạnh buốt đang tràn ngập khắp đại sảnh.
"Vâng." Tôi nghe lời đi lên tầng chuẩn bị.
...
"Mấy file ghi âm cậu gửi là thế nào?" Ông cụ nén cơn giận khi thấy chú Trung đi vào.
"Thưa chủ tịch, cháu đã làm theo lời chú dặn là bóp méo sự thật trước mặt cô Hoàng My." Biết mình gây ra họa lớn, chú bình tĩnh nói một câu ngắn gọn.
"Nhưng không phải là cái đó! Cậu có hiểu ý và nghe