Bên ngoài hành lang bệnh viện...
Phan lão gia chống gậy tập tễnh đi qua đi lại, chốc chốc nhìn vào bên trong thông qua ô cửa kính.
Cứ mỗi lần thấy đôi trẻ trong mắt chỉ có nhau là ông lại hừ lạnh một tiếng.
Không nhịn được, ông quát tháo:
"Rốt cuộc là kẻ nào đã gọi thằng khốn kiếp đó đến đây?"
Chú Trung và đám vệ sĩ đứng nghiêm, không dám thở mạnh vì họ có biết ai là người gọi đến đâu mà dám hó hé câu nào.
"Các người câm hết rồi à?"
"Là cháu gọi anh ta đến!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng mọi người, ông cụ xoay người, nheo mắt hỏi:
"Đã từ bao giờ cháu trở thành người lo chuyện bao đồng thế?"
Châu Mặc Lâm một tay đút túi quần, bình tĩnh đứng trước mặt ông cụ trả lời:
"Ông ngoại! Trước mắt đây là bệnh viện, cháu xin ông hãy tiết chế cảm xúc để tránh làm ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác."
"Cháu thay đổi thật rồi.
Bình thường những chuyện thế này, cháu thờ ơ lắm kia mà?" Phan lão gia trách móc, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn đi rất nhiều.
"Cháu vẫn là cháu, không có gì thay đổi." Châu Mặc Lâm lạnh nhạt nhìn ông ngoại, trên mặt như có lớp băng vĩnh cửu, không có tí biểu cảm nào.
"Vậy tại sao cháu lại làm thế? Cháu có biết ta đang cố ngăn cản chúng nó đến với nhau không?"
"Cháu biết.
Nhưng việc ông đang làm sẽ vô ích ngay thôi."
"Sao cháu lại nói thế?" Ông cụ tức giận gay gắt hỏi.
"Ông cứ ngồi xuống đi đã ạ." Châu Mặc Lâm đỡ ông cụ ngồi xuống ghế, nhưng ông cụ đang bực vì bị cháu trai chọc giận nên hậm hực mãi mới chịu ngồi xuống.
"Cái thằng làm cháu gái ta to bụng, nó không xứng đáng được biết mình sắp làm bố đâu.
Cho dù ta không bảo bác sĩ phá bỏ cái thai, thế chẳng lẽ tiền của nhà họ Phan không đủ nuôi nấng một đứa trẻ?"
Người già thường rất cố chấp, Châu Mặc Lâm hiểu rõ điều này nên anh ta bèn lôi một câu chuyện xưa cũ ra so sánh.
"Ông ngoại, ông muốn bi kịch của nhà họ Phan tái diễn ạ?"
"Cháu nói thế là có ý gì?" Ông cụ nghe cháu ngoại hỏi liền giật mình, nhíu chặt hai hàng lông mày bạc trắng.
"Vì ông ngăn cản nên dì Ngọc Châu phải bỏ nhà ra đi.
Nếu ngay từ đầu ông đồng ý cho dì và người vệ sĩ đó lấy nhau thì họ đã không phải bỏ mạng nơi đất khách quê người."
Ông cụ sững sờ, ngồi bất động trên ghế...!Sắc mặt ông dần tái đi.
Thấy tình trạng Phan lão gia không ổn, ông Trung vội nhấc chân bước đến gần nhưng ông cụ xua tay, ý bảo mình không có việc gì.
"Đó còn chưa kể, nếu ông cứ cố chấp thế này, Hoàng My biết ông cố tình giết con của con bé, nó sẽ hận ông cả đời đấy!"
Ông cụ không phản bác lại câu nào, khó nhọc hít thở.
...
Tôi cố nuốt hết mấy thìa cháo anh bón, ăn được nửa chừng tôi bỏ dở.
Anh cũng không ép tôi phải ăn hết,