Người tôi dẹp lép như con cá mắm, còn gã thì nặng không khác gì con trâu mộng.
Chúng tôi chệnh choạng đi lên phòng gã, có mấy lần bị vấp suýt cắm đầu xuống đất.
Đẩy gã xuống giường, tôi đứng thở hồng hộc nhìn người nằm trên giường chết bầm đang thở đều đều.
Hèn gì nặng thế, thì ra là ngủ rồi ấy hả?
Tôi tức tối quá không nhịn được đá mạnh vào chân gã một cái đau điếng.
Vũ không vì thế mà tỉnh lại, hàng lông mày rậm khẽ nhíu, cứ vậy nằm kềnh ra giường gáy o o.
Cái nhan sắc yêu nghiệt này! Nhiều lần đi chung với gã, không ai nghĩ gã sắp 40.
Đến khi biết tuổi thật ai cũng ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.
Tôi chép chép miệng, buồn cho những ai bị gã bừa bựa này lừa!
Mặt trắng búng ra sữa thế kia, ai nghĩ là đã già đầu như thế đâu!
Tôi không thèm ngó ngàng gì đến gã nữa, dứt khoát rời đi.
Thế nhưng có cái gì đấy nóng ấm giữ chặt tay tôi, nhìn xuống té ra là trong lúc ngủ mê gã nhoài người, tay quơ quào trúng tay tôi.
"Sơn Ca! Sơn Ca!"
"Ơi!" Tôi khúc khích cười đáp cho vui.
Đang say bét tè lè nhè, biết cái đếch gì!
"Anh không muốn lấy vợ!"
"Thì kệ anh." Kẻ say không thèm chấp.
"Anh chỉ muốn mãi ở với bố và Sơn Ca!" Lại nói liên thiên rồi.
Mẹ thì mất sớm, bố Sơn chỉ có mình anh là con trai, anh không mau lấy vợ để đỡ đần cho bố à? Sống chỉ biết mỗi mình, ích kỷ thế? Tôi gào thầm trong đầu, giờ có gào thành tiếng thì khác nào đàn gảy tai trâu.
Không muốn dùng dằng ở đây thêm, tôi dùng sức gỡ từng cái ngón tay đang bám víu cổ tay mình.
Đến lúc gỡ gần hết, Vũ đột ngột buông tay tôi.
Cái quần què gì ở đây thế? Trên đầu tôi hiển thị dấu hỏi chấm to đùng.
Gã giả vờ say đúng không? Tính trêu tức tôi hay gì?
Tửu lượng gã rất tối, dăm ba chén rượu uống cùng bố Sơn và bác Hùng làm sao đánh gục được gã.
Với người mang đậm tính cách bộc trực, hoang dã như một cậu con trai như tôi không thể chấp nhận mình bị lừa phỉnh như thế này được.
Tôi tăng xông giơ chân đạp thẳng lên cơ thể đàn ông cường tráng đang ngủ say như chết ở trên giường.
"Ây khoan khoan! Đừng đánh đừng đánh!"
Hở? Cuối cùng gã cũng chịu tỉnh rồi hả? Không giả vờ nữa à? Tôi khoanh tay nhìn gã lơ mơ mắt nhắm mắt mở, nhưng không, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, Vũ tiếp tục mê man ngủ, câu nói vừa nãy chỉ là nói mớ...
Tối hôm nọ bị một cú thụi vào bụng, có khi giờ vẫn ám ảnh vào trong lúc ngủ đây mà.
Anh Vũ ạ! Sau còn bép xép ăn nói lung tung thì càng bị ăn đấm dài dài.
Cú thụi đó chỉ là đòn cảnh cáo thôi, và nhiều đòn đau ở phía sau đang chờ ông chú