Trong ánh mắt lờ mờ của ông cụ Trần lóe lên một ánh sáng, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Đình Khải trên võ đài, trong mắt đầy sự thù hận.
Trong kế hoạch của ông ta, A Trang sớm muộn cũng sẽ thua.
Chỉ là A Trang không thể thua như thế, không thể còn chưa có cơ hội đánh trả thì đã bị người ta đá một phát bay hơn hai mươi mét được.
Nhưng vị trí rơi vẫn cứ là trung tâm khán đài của người nhà họ Trần.
Lúc này sau khi đám người trải qua vài giây đồng hồ yên tĩnh, sóng triều lập tức bùng nổ từng đợt.
“Bà mẹ nó!”
“Đại ca, nhanh tát tôi một phát, tôi hoài nghi tôi còn chưa tỉnh ngủ.
”
“Đó là giả hả, người đó có phải treo dây cáp trước rồi không?”
“Tôi khinh, vậy là xong rồi?”
“Mé, tôi hơi hoa mắt, ai đem thuốc nhỏ mắt cho tôi xài với, con mẹ nó chứ vậy mà nhìn thấy có một người bay hơn hai mươi mét.
”
“Ha ha, người anh em, tôi cũng hoài nghi mắt tôi có vấn đề, vậy mà thấy giống anh.
”
Trọng tài nghe âm thanh bùng nổ này, trong lòng rất thoải mái, đây mới là âm thanh nên có trong sân thể dục.
Có điều sắc mặt anh ta khá khó coi.
Ông Trần đã thông báo, hiệp một nhất định phải để tên nhóc đối diện kia thắng, hiệp hai để cậu Tư Hoàng thu hoạch chiến công.
Bây giờ lại đảo ngược, A Trang đã một phát đá thằng nhóc kia tới trước mặt ông Trần, hiệp hai này tiến hành sao đây?
Xem ra A Trang này muốn tranh công trước mặt ông Trần.
Nghĩ tới đây, sắc mặt trọng tài có hơi khó coi.
Anh ta chậm rãi xoay người, chuẩn bị chất vấn A Trang vài câu.
Nhưng sau khi anh ta xoay người, nhìn rõ cái người thân thể như ngọc trên võ đài kia thì ngây người.
Ngô… Ngô Đình Khải.
Đứng trên võ đài lại là Ngô Đình Khải, như vậy người bay ra ngoài chính là…?
Nghĩ tới đây, trong lòng trọng tài giật thót, không dám suy đoán đáp án kia nữa.
Lúc này giọng nói lạnh lùng truyền khắp sân thể dục.
“Người kế tiếp!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Ngô Đình Khải cầm ống nói giữa võ đài, chấn động trong lòng.
Ba chữ thật đơn giản trong nháy mắt đã kích thích thần kinh của mọi người.
Trong mắt khán giả, người này thật