Sau đó, Ngô Đình Khải tổng hợp tất cả thông tin có được trong tay lại, xem xét mức độ thiệt hơn trong tình hình chung lúc này rồi đưa ra quyết định.
Nếu nhà họ Trần đã muốn gây chiến trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Lý, vậy thì hành động sẽ bị hoãn lại về sau.
Đợi đến khi tất cả các võ sư của nhà họ Trần trở về đây, vậy thì sẽ giăng lưới một mẻ tóm gọn toàn bộ đám người bọn họ.
Mà điều này cũng làm cho Chu Võng có thêm thời gian để kiểm soát mọi sản nghiệp thuộc về nhà họ Trần.
Tránh cho việc sau khi ra tay với nhà họ Trần, làn sóng chống đối của nhà họ Trần sẽ trở nên quá lớn, dẫn đến thành phố Thục cũng bị rung chuyển theo.
Sau khi sắp xếp xong một loạt các kế hoạch, Ngô Đình Khải liền muốn rời đi.
Trước khi rời khỏi, Ngô Đình Khải gửi tặng cho các thành viên trong tổ Tuyệt Sát cái nhìn cảnh cáo.
Ánh mắt đó như muốn nói lên rằng: Mấy ngày này để cho tôi sống ở thành phố Thục thảnh thơi một chút, nếu dám để lòi ra bất kỳ cái đuôi nào, để xem lúc về tôi sẽ tính sổ với mấy người như thế nào!
Nhìn thấy ánh mắt này của Ngô Đình Khải, nét mặt của những thành viên trong tổ Tuyệt Sát ai nấy đều trở nên chính trực nghiêm nghị, ra hiệu cho Ngô Đình Khải không cần phải lo lắng.
Đội trưởng tổ Tuyệt Sát là Tuyệt Mệnh lớn tiếng hứa: "Long Soái yên tâm đi, tôi sẽ trông chừng bọn họ thật kỹ.
"
Ngô Đình Khải trông thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tuyệt Mệnh, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.
Cái tên này thật sự không biết gì hay đang giả vờ không biết vậy?
Đội trưởng của tổ Tuyệt Sát là anh ta, mới chính là người không yên ổn nhất trong tổ Tuyệt Sát đó.
! !
Khi Ngô Đình Khải trở về nhà, trời đã nhá nhem tối rồi.
Trên đường đi, anh dẫn Khiết Nhan đi ăn món cháo thịt nạc vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ.
Mùi hương tỏa ra vẫn thơm như vậy, mà vị cũng không khác gì so với món cháo mà anh đã từng ăn trong ký ức.
Hai cha con vừa cười vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Như Ý tâm hồn đang bay lơ lửng ngồi trong phòng khách.
Ngô Đình Khải giơ chiếc hộp đã được đóng gói trong tay lên như dâng bảo vật, cười lớn: “Như Ý, xem anh mang cái gì về cho em nè?”
Lý Như Ý dần dần sực tỉnh, vẻ mặt của cô rất kỳ lạ, vừa mở miệng định nói gì đó.
“A!”
“Đây là gì thế?”
Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng liền trở thành tiếng kêu đầy ngạc nhiên.
Sói Trắng rất tự nhiên mà "lách" qua người Ngô Đình Khải, lon ton chạy một mạch đến trước chân của Lý Như Ý.
Lý Như Ý nhìn Sói Trắng với thân hình to lớn chạy tới, trong lòng có chút bối