Một chữ "Chết" thốt ra từ trong miệng Tuyệt Mệnh, khiến cho đám võ giả của nhà họ Trần sợ đến nỗi trong lòng run rẩy.
Không cần nghi ngờ, chắc chắn người đàn ông này nói được làm được.
Trần Anh Kiệt lườm Tuyệt Mệnh chằm chằm, giận dữ quát: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Trong lòng anh ta tràn đầy tuyệt vọng.
Trong kế hoạch của bọn họ, thân phận của anh ta và thân phận của anh trai anh ta Trần Cơ Hành là con át chủ bài sau cùng của nhà họ Trần.
Nếu như hành động lần này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thật sự thất bại, vậy thì vẫn còn thân phận của hai anh em bọn họ sẽ bảo vệ cho nhà họ Trần.
Nếu như nhà họ Trần thâu tóm nhà họ Lý thành công, bọn họ có thể dùng thân phận của mỗi người để khiến chuyện này trở thành chuyện đàng hoàng chính đáng.
Mà bây giờ, thân phận của bọn họ đã bị hủy bỏ.
Cũng có nghĩa là nhà họ Trần bị người ta lấy mất vốn liếng, chặt mất đường lui.
Lúc này, Trần Cơ Hành lấy lại tinh thần từ trong điên cuồng, anh ta nổi giận nói: "Các cậu là do Tần Tất An phái tới phải không?"
"Khốn nạn, cậu ta vẫn muốn đụng đến nhà họ Trần chúng ta, cậu ta là người báo cáo lên trên phải không?"
"Anh nói xem, rốt cuộc Tần Tất An đã liên hệ với nhân vật nào ở Kinh Đô, em tự mình đi Kinh Đô xin lỗi!"
Tần Tất An chính là nhân vật số một của Thục Đô.
Thục Đô, Thục Châu, chỉ kém nhau một chữ, nhưng địa vị lại chênh lệch quá nhiều.
Nhân vật số hai của Thục Châu như Trần Cơ Hành chưa bao giờ để mắt đến nhân vật số một Thục Đô Tần Tất An này.
Nếu không phải bối cảnh của Tần Tất An thần bí, anh ta đã bị Trần Cơ Hành xử lý từ lâu.
Bây giờ nhìn thấy tờ giấy cách chức này, Trần Cơ Hành lập tức nghĩ đến nhân vật thần bí đứng đằng sau Tần Tất An kia.
Tuyệt Mệnh không có tâm trạng trả lời bọn họ, trong mắt anh ta, những người không đầu hàng ngay tại chỗ thì chính là đang phản kháng!
Anh ta lạnh lùng nói: "Hừ! Còn dám ngoan cố chống cự!"
Anh ta quét qua bên hông, một thanh kiếm nhỏ toàn thân đen nhánh xuất hiện ở trong tay anh ta.
Toàn thân thanh kiếm nhỏ đen nhánh, ánh sáng ở trong đại sảnh sáng sủa như vậy mà khi chiếu vào trên thân kiếm lại không có một tia sáng phản chiếu nào.
Tuyệt Mệnh vừa mới rút kiếm nhỏ ra đã có một mùi máu tươi ngập tràn trong không khí.
Trần Anh Kiệt ngửi thấy mùi vị này, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Ion sắt trong máu tiếp xúc với thân kiếm sẽ xảy ra phản ứng oxi hóa, thân kiếm sẽ xuất hiện một chút rỉ sét.
Nếu như kiếm nhỏ tiếp xúc với máu liên tục mà không kịp lau thì sẽ dần dần tích tụ thành màu đen.
Thanh kiếm nhỏ màu đen như vậy, chỉ có chiến binh tuyến đầu mới có thể có được.
Kiếm nhỏ màu đen như vậy, lại kết hợp với mùi máu tươi này.
Trần Anh Kiệt đã từng gặp một lần, đến nay nhớ lại vẫn còn thấy mới mẻ.
Người đó là sát thần của quân đoàn Tuyết Lang, cũng là đồ tể trên chiến trường.
Trong toàn bộ quân đoàn Tuyết Lang, số người có thể sánh vai với người đó không nhiều hơn một bàn tay.
Trần Anh Kiệt thấy Tuyệt Mệnh đã cử động, bèn cuống quít nói: "Đừng, đừng ra tay!"
Anh ta biết, người này nhất định là sát thần trong quân đoàn nào đó, chắc chắn là đồ tể trên chiến trường.
Nhưng mà Tuyệt Mệnh vốn không để ý tới anh ta.
Trực tiếp gia tăng tốc độ, phóng về phía đám võ giả của nhà họ Trần.
Trần Anh Kiệt nhìn Tuyệt Mệnh mặt lạnh vọt tới, lập tức sợ đến nỗi ngồi phịch xuống đất.
Đồng thời, quần của anh ta ướt một mảng lớn.
Thế mà lại sợ đến nỗi tè ra quần ngay tại chỗ!
Trần Minh Xuyên không biết tại sao con trai thứ hai lại đột nhiên sụp đổ, ông ta không kịp quan tâm đến tình hình của Trần Anh Kiệt, hét lớn:
"Ngài Murakami, còn không mau mau ra tay!"
"Nếu còn không ra tay, tất cả chúng ta đều phải chết!"
Trần Minh Xuyên vừa dứt lời đã có một người đàn ông mặc trang phục võ giả nhà họ Trần đi ra.
Tướng mạo và chiều cao của người đàn ông này không khác với người Hoa Hạ chút nào.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trong tay người này cầm theo một thanh kiếm hẹp dài.
Nhìn cách thức chế tạo kiếm thì đó là kiếm của Đông Doanh.
Tuyệt Mệnh dừng bước lại, nhìn người đàn ông này, thốt ra câu hỏi: "Chó Đông Doanh?"
Nghe thấy xưng hô này, trên khuôn mặt của người đàn ông cất bước đi ra kia hiện lên một tia nổi giận.
Ông ta đã nghe ra, người Hoa Hạ này gọi ra ba chữ này theo bản năng, vốn không coi ông ta là người.
Ông ta trực tiếp đè ép thanh kiếm dài xuống mặt đất, hai tay đặt ở đoạn cuối chuôi kiếm, cả giận nói: "Murakami Harue, xin các hạ chỉ giáo!"
Murakami Harue vừa báo ra tên của mình, hai sảnh trái phải lập tức vang lên những tiếng trầm trồ:
"Người này chính là Murakami Harue?"
"Mẹ kiếp, nhà họ Trần này dây dưa mập mờ với người