Người đột nhiên lên tiếng này tất nhiên chính là Trương Cảnh Hàn.
Sau khi về chỗ ngồi, Trương Cảnh Hàn vẫn chìm đắm trong sự đố kị vô bờ bến.
Cậu ta làm sao cũng không thể nào đoán được, người tên Ngô Đình Khải này chui từ đâu ra?
Tại sao lại có được những mối quan hệ sâu rộng đến như thế?
Thật không thể tin được rằng ngay cả món bảo vật như Trái Tim Hải Dương cũng có thể mua được.
Một võ sư trẻ tuổi như anh thì tối đa cũng chỉ là một võ giả cấp bậc Tông Sư mà thôi, sao lại có thể quen biết nhiều cường giả như vậy cơ chứ.
Chẳng lẽ giữa các cấp bậc của các cao thủ trong quân đội không hề có khoảng cách nào hay sao?
Thật sự nghĩ hoài không ra.
Nghĩ đến đầu óc quay cuồng cũng không thể nào đoán ra được.
Vừa nghĩ đến việc từ nay người đẹp Lý Như Ý sẽ cùng với Ngô Đình Khải đầu ấp tay gối, trong lòng cậu ta liền cảm thấy khó chịu khôn cùng.
Trong khi cậu ta đang đắm chìm trong việc chửi rủa Ngô Đình Khải không ngừng nghỉ ở thế giới của riêng mình thì cậu ta nhận được lời nhắc nhở từ người khác rằng ông nội đang gọi cậu ta qua đó.
Trương Thiên Hàn nhìn đứa cháu trai đi tới với vẻ mặt u ám, thấp giọng khiển trách:
“Cháu cũng không xem xem bây giờ đã là tình hình gì rồi.”
“Cảnh Hàn, lẽ nào cháu đã quên mục đích thật sự mà chúng ta đến nhà họ Lý rồi hay sao?"
"Không thấy lão Lý vẫn còn đang ồ lên kinh ngạc kia à?"
"Mau đi đi, chờ lão ấy nói xong rồi thì lấy bảo bối của dòng họ mình đã chuẩn bị ra."
"Để xem lão ấy có thích đến mức há hốc mồm lên hay không?"
"Dù sao đi nữa thì đêm nay chúng ta nhất định phải ủng hộ Lý Cơ Uy trở thành người đứng đầu nhà họ Lý."
"Lý Cơ Uy này là một tên ăn hại, sau này chắc chắn sẽ hoàn toàn dựa dẫm vào nhà họ Trương của chúng ta."
“Đến lúc đó thì lão già nhà họ Trần chẳng qua cũng chỉ là lão già lỗ m ãng thất học mà thôi.”
“Đợi đến lúc Lý Cơ Uy đã nắm giữ được nhà họ Lý rồi, để xem ông làm sao âm thầm khống chế nhà bọn họ, biến nhà họ Lý dần trở thành bù nhìn của chúng ta.”
Trương Cảnh Hàn nghe được những lời này, nét mặt lập tức phấn khởi trở lại.
Tương lai vẫn còn dài lắm.
Dù cho Ngô Đình Khải có bí ẩn như thế nào, thì anh cũng chỉ là người thân cô thế cô, còn có thể chống lại toàn bộ nhà họ Trương bọn họ hay sao?
Vì vậy, ông cụ Lý vừa mới phát biểu xong mấy câu xã giao.
Trương Cảnh Hàn đã sốt ruột đến mức không thể mở miệng nói nổi lời nào.
Trương Cảnh Hàn ôm một bức tranh cổ trên tay bước đến trung tâm của phòng tiệc.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cậu ta liền có thể đoán được giá trị của bức tranh cổ đang được cuộn lại này chắc hẳn không hề nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả khách mời ai nấy đều cảm thấy căng thẳng đến căng cả da đầu, muốn nhìn thấy bức tranh cổ này rốt cuộc trông như thế nào.
Không chỉ như vậy, có người còn trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trung tâm của phòng tiệc.
Lúc này, nhà họ Lý mang đến một chiếc bàn dài rồi đặt bức tranh cổ này lên.
Ngô Đình Khải một tay bế Khiết Nhan, tay kia thì ôm lấy eo Lý Như Ý, bước đến cạnh chiếc bàn.
Anh vẫn còn muốn xem thử, cái tên ếch ngồi đáy giếng này muốn làm cái gì nữa đây?
Tuy nhiên, anh không có nghiên cứu nhiều về tranh cổ, nên cũng không nhìn ra được bức tranh này có gì đặc sắc.
Khi ngày càng có nhiều người vây quanh ngắm nhìn, bỗng có người nhận ra được bức tranh.
"Đây thế mà lại là "Thập Vịnh Đồ" sao."
"Bức tranh này không tầm thường đâu.
Nó được tạo ra bởi bậc thầy Trương Tiên của triều đại Bắc Tống khi ông ở cái tuổi 82 gần đất xa trời.”
“Mỗi một ngọn núi, cành cây ngọn cỏ hay hàng quán lầu cao trong bức tranh này có vai trò rất quan trọng đối với quá trình nghiên cứu văn vật ngày nay.”
“Hơn nữa, bức tranh này có thể được bảo tồn trong nhiều năm như vậy là vì nó được dùng thuốc màu rất đặc biệt tạo thành.”
“Bức tranh này đối với công cuộc nghiên cứu các di tích nghệ thuật thời Bắc Tống có tầm ảnh hưởng cực kỳ to lớn."
Những lời này đều là câu nói từ miệng của một ông lão có mái tóc hoa râm, có thể thấy rằng ông ta đã nghiên cứu rất sâu về những món đồ cổ này.
Những người xung quanh khi nghe ông lão giới thiệu đều tấm tắc khen ngợi: “Vậy thì bức tranh này chắc phải tốn nhiều tiền lắm.”
“Chắc chắn là như vậy rồi.
Một kiệt tác lưu truyền sử sách như vậy phải có giá trị không nhỏ đâu.”
Không ngờ rằng, ánh mắt của ông lão tóc hoa râm đó lại trợn trừng tỏ vẻ đầy giận dữ nói: "Thật là nực cười."
“Một kiệt tác vang danh sử sách như thế này sao lại có thể dùng tiền bạc để đong đếm được cơ chứ?”
“Giá trị nghệ thuật của nó sao lại có thể dùng tiền bạc để đánh giá?”
Rất dễ dàng nhận ra được ông lão tóc hoa râm này là một người yêu thích tranh cổ, mức độ am hiểu về bức tranh “Thập Vịnh Đồ” này cực kỳ cao.
Có người trẻ tuổi nghe ông lão nói vậy, đột nhiên lớn tiếng nói: “Nếu nói như vậy thì bức tranh này không lẽ là một bảo vật vô giá hay sao?”
Ơ!
Lời nói của người thanh niên nói đã làm cho ông lão tóc hoa râm nghẹn ngào.
Sao lại có thể như vậy được cơ chứ.
Bức tranh này quả thật là rất quý giá, nhưng chưa đến mức được coi là bảo vật vô giá.
Ông