Ngay khi Ngô Đình Khải vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào anh.
Các khách mời có chút cảm thán, Ngô Đình Khải tuổi còn trẻ như vậy mà đã dám đối đầu với Trương Thiên Hàn.
Đúng thật là một nghé con mới sinh không sợ cọp.
Nhìn thấy Ngô Đình Khải dùng thái độ cứng đối cứng với Trương Thiên Hàn, đám khách mời đã tập mãi thành quen luôn rồi.
Dù sao thì đêm nay anh đã khiến người ta phải ồ lên kinh ngạc quá nhiều lần rồi.
Trương Thiên Hàn vừa dời ánh mắt liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ngô Đình Khải.
Ông ta còn đang muốn mở miệng uy hiếp Ngô Đình Khải vài câu thì bắt gặp ánh mắt như hổ đói vồ mồi của hai người trong tổ Tuyệt Sát đang đứng bên cạnh Ngô Đình Khải.
Cái nhìn đằng đằng sát khí đó khiến cho Trương Thiên Hàn hơi giật mình.
Ông ta khịt mũi lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ này, lão già tôi không thèm chấp nhặt với người kém hiểu biết như cậu nữa.
”
Nói những lời này xong, trong lòng ông ta đã ghi lại một món nợ cần tính với Ngô Đình Khải rồi.
Trương Thiên Hàn thầm nói: Dù sao thì hai cái tên đồng đội trông không khác gì Tử Thần đứng cạnh cậu cũng không thể nào cứ mãi đi theo sau cậu nửa bước không rời được.
Đợi đến khi hai người bọn họ rời đi, xem xem lão già này sẽ làm như thế nào để dạy cho cậu một bài học.
Cũng trong lúc đó, những người khác ở hai bên của phòng tiệc đều nghe thấy những lời này, ai nấy cũng đều mím môi cười.
Gì mà không thèm chấp nhặt với người kém hiểu biết như cậu cơ chứ.
Không phải là vì sợ đồng đội của nhà người ta sẽ đến tính sổ hay sao.
Xí!
Hóa ra nhà họ Trương tiếng tăm lẫy lừng ở đất Thục cũng là kẻ chuyên thượng đội hạ đạp giống như bọn họ vậy.
Trương Thiên Hàn không biết rằng, một khi ông ta đã bộc lộ ra sự hèn nhát của bản thân thì sự uy nghiêm của nhà họ Trương cũng sẽ dần dần phai nhạt trong tâm trí của những người có máu mặt này.
Thế lực mà nhà họ Trương đã tốn biết bao nhiêu thế hệ để gây dựng nên được như ngày hôm nay lại đang dần bị bào mòn bởi những lần đối đầu mạnh mẽ từ Ngô Đình Khải.
Nếu Trương Thiên Hàn biết được những suy nghĩ thực sự trong đầu của đám người máu mặt ở nơi đây, có lẽ ông ta sẽ tức đến ói ra máu.
Ngay khi mọi người đều tưởng rằng xích mích nhỏ này sẽ từ từ biến mất, một giọng nói chứa đựng sự tức giận đã thu hút sự chú ý của tất cả.
“Hừ!”
“Thật là đáng buồn.
”
“Uổng cho Ngô Đình Khải anh còn là một võ giả, ngay cả điều cơ bản nhất là tôn sư trọng đạo mà cũng không làm được.
”
“Một người ngay cả phẩm chất cần có của một võ giả thậm chí còn không có thì dù cho bản lĩnh của người đó có cao đến đâu cũng sẽ khiến cho người khác kính trọng được.
"
“Chủ nhà của nhà họ Trương dù gì cũng là một võ giả bậc trưởng bối, anh không những không tôn kính ông ấ chút nào, mà còn ngang nhiên gây hấn rồi xúc phạm ông ấy.
”
“Loại người giống như anh vậy, Đỗ Trung Đông tôi đây gặp một người thì đánh một người.
”
Ở bên trái của phòng tiệc, Đỗ Trung Đông vừa nói vừa đứng lên.
Hai tay cậu ta nắm lại thật chặt, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Sau khi Đỗ Trung Đông đứng dậy, trước tiên cậu ta ôm quyền hành lễ, kính cẩn chào Trương Thiên Hàn, ông cụ Lý và ông chủ Kỷ.
Sau đó, cậu ta nhìn ông cụ Lý và cung kính nói: “Ông chủ Lý, con vốn không có ý định tham gia vào việc riêng của nhà họ Lý.
”
“Lúc này con lên tiếng đều là vì không thể chịu nổi lời nói và cử chỉ của Ngô Đình Khải.
”
“Anh ta đúng thật là quá kiêu căng rồi.
”
“Tại đây con muốn mời anh ta đấu với con một trận để dạy cho anh ta một bài học, rằng: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
”
“Phát huy đức tính nên có của một võ giả cũng là trách nhiệm cả một đời của một võ giả như con.
”
Nói đến những lời lẽ sau cùng, trên mặt của Đỗ Trung Đông lộ ra vẻ đau lòng thấu tận tâm can, cứ như Ngô Đình Khải là kẻ xấu không việc gì không dám làm.
Thật ra thì, Đỗ Trung Đông chỉ là nhìn không vừa mắt Ngô Đình Khải mà thôi.
Ngay từ khi bữa tiệc tối vừa bắt đầu, Đỗ Trung Đông đã bị khí thế của Ngô Đình Khải đè ép, đến bây giờ Ngô Đình Khải thì lại có thái độ kiêu căng với Trương Thiên Hàn.
Ngô Đình Khải thật quá sáng chói.
Thường thu hút tất cả sự chú ý của mọi người trong phòng tiệc.
Nhìn thấy một Ngô Đình Khải chói chang như vậy, trong lòng Đỗ Trung Đông cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Một nhân tài đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú như cậu ta đi đến nơi nào mà không phải là nhân vật được người người vây quanh lấy lòng đây?
Vậy mà khi đặt chân đến thành phố Thục lại bị một kẻ nhỏ bé vô danh tiểu tốt đè đầu cưỡi cổ, trở thành một người không ai thèm đếm xỉa tới.
Ngô Đình Khải có gì mà dám cậy thế ức hiếp người khác như vậy chứ?
Chẳng phải là chỉ cần bỏ ra ít tiền thì sẽ quen biết thêm được vài người thôi hay sao.
Nếu như anh đã là một người xuất sắc như vậy, vậy thì tôi sẽ tránh nặng tìm nhẹ mà, trực tiếp tìm đến anh gửi lời khiêu chiến.
Đỗ Trung Đông cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Cậu ta trực tiếp bỏ qua hai người của tổ Tuyệt Sát, quyết định thách đấu với Ngô Đình Khải.
Theo như cậu ta thấy thì, với bản lĩnh của một người đứng thứ hai trong danh sách tân binh ưu tú thì cậu ta gần như có thể được coi là một võ giả trẻ tuổi bất khả chiến bại.
Một Ngô Đình Khải chắc chắn sẽ không làm nên nổi trò trống gì.
Ông cụ Lý không trực tiếp trả lời cậu ta mà nhìn sang Ngô Đình Khải