Sau khi Trương Thiên Hàn rời khỏi, nụ cười trên khuôn mặt của ông cụ Lý biến mất rồi dần trở nên ảm đạm.
Nếu không phải nhà họ Lý lụn bại thì nhà họ Trương làm sao lại dám ngạo mạn như vậy.
Vẻ mặt của ông cụ Lý ủ rũ nhìn Lý Đại Phong, nghiêm nghị nói: “Đây là đồng minh của con sao?”
“Một bầy sói đói đầy tham vọng như vậy mà con lại có can đảm cùng với bọn họ giao thiệp hả?”
“Cùng một lũ sói qua lại, con không sợ sẽ có một ngày bị bọn nó quay ngược lại tấn công à?”
Ông cụ thất vọng lắm.
Người con trai lớn mà ông ấy đã từng đặt nhiều hy vọng vào nó, nhưng giờ đây lại trở thành một đứa không ra hồn.
Lý Cơ Uy cười khổ nói: "Nếu như cha giao lại vị trí chủ nhà cho con, bọn họ làm sao lại có thể rời bỏ con đây?"
Ông cụ Lý: "! "
Ông cụ Lý suýt thì tắt thở, cái thằng ngu ngốc này đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ.
Nếu thật sự giao lại vị trí chủ nhà cho ông ta, nhà họ Lý có lẽ sẽ hoàn toàn bị nhà họ Trương nuốt chửng.
Nghe những lời của Lý Cơ Uy, nét mặt của tất cả mọi người ở bên phải trong phòng tiệc trở nên kỳ lạ ngay lập tức.
Mạch não của Lý Cơ Uy này đúng thật là vi diệu.
Những lời nói vừa rồi của Trương Thiên Hàn lẽ nào còn chưa đủ khiến cho ông ta tỉnh ngộ hay sao?
Ngô Đình Khải nhìn vẻ mặt của Lý Cơ Uy vẫn còn đang phẫn uất ở đối diện, trong lòng cũng sáng tỏ.
Thảo nào nhà họ Lý lại suy tàn tới mức độ này.
Ông cụ Lý vỗ mạnh vào tay vịn giận dữ nói: “Từ hôm nay trở đi, mọi sản nghiệp của dòng họ mà con quản lý đều sẽ giao toàn bộ lại cho thằng ba phụ trách.
”
“Bây giờ thì con mau cuốn xéo về nhà rồi đóng cửa sám hối cho lão già này đi.
”
“Lúc nào mà con suy nghĩ thông suốt rồi thì lúc đó hẵng quay lại gặp cha.
”
Ông cụ Lý thực sự tức giận, không nhịn được mà nói ra những lời nói khó nghe.
Lý Cơ Uy nghiến răng, xoay người rời đi.
Sau khi mọi người ở bên phải của phòng tiệc rời đi, ông cụ Lý lại tiễn thêm một nhóm khách mời từ bên trái của phòng tiệc.
Sau đó, ông ấy gọi đám người Ngô Đình Khải đến tiểu viện của mình.
! !
Trong căn phòng của tiểu viện.
Ông cụ Lý ngồi trên ghế dành cho chủ nhà, nét mặt trông rất mệt mỏi.
Lúc này, cả phòng chỉ còn có một nhà ba người Ngô Đình Khải và Lý Đại Phong.
Ông cụ chậm rãi nói: “Mấy đứa có biết vì sao ông lại bảo mấy đứa ở lại không?”
Lý Như Ý lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông nội, con không muốn làm người được đề cử cho vị trí chủ nhà tiếp theo.
”
Ông cụ Lý giơ tay lên ngăn không cho Lý Như Ý nói tiếp.
Ông ấy nhẹ nhàng nói: “Đừng vội vàng đưa ra quyết định, đợi ông nội nói hết mấy lời này đã, con về nhà suy nghĩ cho thật kỹ rồi mấy ngày nữa hãy đưa ra quyết định.
”
Lý Đại Phong đứng ở bên cạnh đỡ lời: “Như Ý, nghe lời của ông nội con đi.
"
Sau đó, Lý Đại Phong nhìn ông cụ Lý, vẻ mặt có chút kích động, nói: "Cha à, có phải là cha định lấy tín vật gia truyền ra hay không?"
Tín vật gia truyền gì cơ?
Nghe vậy, Lý Như Ý và Ngô Đình Khải hai mắt nhìn nhau.
Cả hai người đều có chút bối rối, đây là cái gì thế?
Ông cụ Lý gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Dựa theo quy tắc của nhà họ Lý, khi giao lại vị trí chủ nhà cho đời kế tiếp thì phải giao luôn tín vật gia truyền.
”
“Nếu không thì vị trí chủ nhà sẽ coi như danh không chính ngôn không thuận, còn người trong dòng họ Lý sẽ không nghe theo sự sắp xếp của chủ nhà.
”
Thì ra là như vậy!
Lý Như Ý tò mò hỏi: “Ông ơi, sao từ trước tới giờ con chưa nghe ông nhắc đến chuyện này vậy ạ?”
Vẻ mặt ông cụ Lý nghiêm túc, nói: “Tín vật gia truyền là vật quan trọng nhất của dòng họ, không thể truyền ra ngoài được.
”
“Mấy đứa đợi ở đây một lát, ông đi lấy rồi về ngay.
”
Nói xong, ông cụ chậm rãi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ngô Đình Khải không quan tâm đến những chuyện này, vì vậy anh ôm Khiết Nhan trong vòng tay của mình rồi ngồi trên ghế chơi với Bé Xám.
Còn Sói Trắng thì cũng không biết nó chạy đi đâu mất từ lúc nào rồi.
Không lâu sau đó, ông cụ Lý đi ra.
Trên tay ông ấy có cầm một chiếc hộp nhỏ, bề ngoài trông rất đơn giản.
Khi Khiết Nhan nhìn thấy chiếc hộp nhỏ, cô bé liền trở nên thích thú vô cùng.
Cộp