Vài ngày trước, những chiến tướng này nhận được mệnh lệnh mang theo người lẻn vào Trung Quốc.
Trong mệnh lệnh, chỉ nói có hành động quan trọng nhưng lại không hề nói cho bọn họ biết rốt cuộc là hành động gì!
Bọn họ đã không nhận được mệnh lệnh mới nhất cho đến sáng nay.
Cướp ngục, cứu người!
Bọn họ cố ý chọn thời gian vào sáng sớm, là để thuận tiện cho việc chạy trốn.
Sáng sớm, đó là khi đêm và ngày giao nhau.
Người gác đêm trong trạng thái tinh thần kém nhất, mà đầu óc người mới rời giường cũng là một mớ hỗn độn.
Lúc này, chính là thời điểm chiếm tỷ lệ thành công cao nhất của bọn họ.
Quả nhiên, theo như tính toán, bọn họ đã thành công!
Dựa theo tuyến đường đã xác định trước, bọn họ thuận tiện chạy ra Thục Đô.
Ngay khi bọn họ cho rằng bên mình đã chạy thoát, thì bọn họ lại phát hiện phía sau đuôi lại có đang lần theo dấu vết.
Hơn nữa, sức chiến đấu của những người đang lần theo dấu vết này lại vô cùng dũng mãnh, cao thủ bình thường không hề đối phó được với bọn họ.
Cuối cùng, vẫn là hai vị chiến tướng cấp Võ Hoàng tự mình ra tay, mới thoáng đánh lui được những người lần theo dấu vết này.
Theo thông thường mà nói, một tiểu đội chiến đấu giảm 30% quân số, tinh thần quân đội của tiểu đội đó sẽ trở nên sa sút.
Tinh thần chiến đấu cũng sẽ bị đánh tan!
Thế nhưng, tiểu đội tám người lần theo dấu vết này, bị tổn thất bốn người, giảm 50% quân số, nhưng sức chiến đấu vẫn hung hãn như cũ.
Thành viên trong đội qua đời, chẳng những không đánh tan được tinh thần binh sĩ của những người lần theo dấu vết đó, thay vào đó còn khơi dậy sát ý của bọn họ.
Nhìn thấy đám người lần theo dấu vết này giết chóc đỏ mắt, lại vô cùng khó dây dưa, hai vị Võ Hoàng đã buông bỏ việc tiếp tục dây dưa chiến đấu, một mạch chạy thoát thân.
!
Bây giờ nghe Ngô Đình Khải nói như vậy, những quân địch này mới biết, tiểu đội lần theo dấu vết bọn họ lại là quân đoàn Cuồng Long tiếng tăm lẫy lừng.
Trời ạ!
Thế mà lại là quân đoàn Cuồng Long!
Hèn gì, hèn gì sức chiến đấu của những người này lại mạnh mẽ như vậy, ý chí lại còn dữ dội ác liệt hơn.
Trong nháy mắt, trong lòng của những quân địch xâm lấn này một mảnh tĩnh lặng.
Vừa nghĩ đến hậu quả khi đắc tội với quân đoàn Cuồng Long, bọn họ đều đồng loạt rùng mình một cái.
Gần đây một đất nước đã đắc tội với quân đoàn Cuồng Long - nước Tu La, sứ đoàn đến xin đầu hàng của bọn họ đang trên đường tới Hoa Hạ.
Ngay cả một đất nước với giá trị sức mạnh quân sự vượt ra ngoài phạm vi như vậy, một đất nước tất cả người dân đều là binh lính, cũng thiếu chút nữa bị quân đoàn Cuồng Long đánh đến thủ đô, gần như là diệt quốc.
Chứ đừng nói là một đất nước nhỏ bé như mình!
Nhìn Ngô Đình Khải đứng giữa sườn núi, trong lòng những quân địch này tràn đầy tuyệt vọng.
Mà Ngô Đình Khải cũng đang nhìn những người này.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của bọn họ, trong lòng Ngô Đình Khải không có thương hại, chỉ có sát ý ngút trời.
Anh lạnh lùng nói: "Mấy người hỏi tôi muốn cái gì ư?"
"Vậy tôi sẽ nói cho mấy người biết!"
"Thứ tôi muốn là đầu của mấy thứ chó mấy người đây!"
"Tôi muốn mấy người phải chôn theo những đồng đội đã chết của tôi!"
"Tôi muốn đất nước của mất người hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoa Hạ!"
"Tôi muốn đất nước của mấy người, tự mình cảm nhận đao chiến đấu của quân đoàn Cuồng Long tôi, xem thử có sắc bén hay không!"
Nghe được giọng nói lạnh lùng thô thiển của Ngô Đình Khải, nghe được những lời nói đẫm máu này, sống lưng của Võ Hoàng lạnh từ đầu đến chân!
Cảm nhận được sát ý vô bờ trên người Ngô Đình Khải, nội tâm Vũ Hoàng hoảng sợ lo lắng.
Người này là ai?
Sao người này lại có sát ý mãnh liệt như vậy?
Sát khí trên người người này vì sao lại nồng đậm như vậy?
Ngô Đình Khải không cho bọn họ có thời gian hối hận và sám hối, anh xông thẳng xuống, mục tiêu chỉ thẳng vào quân địch cấp Võ Hoàng kia.
Ngay khi Ngô Đình Khải cho rằng đối phương nhất định sẽ liều chết phản công, thì Võ Hoàng lại quỳ rạp xuống đất.
Võ Hoàng hét lớn: "Xin ngài hãy ban cho tôi một cái chết!"
"Nguyện lòng cái chết của tôi có thể làm tiêu tan ý chí hận thù trong lòng ngài!"
Võ Hoàng bên quân địch kia lấy thân chịu chết, nói năng dõng dạc hùng hồn!
Ngô Đình Khải thấy thế, hừ lạnh nói: "Từ lúc mấy người lẻn vào Hoa Hạ tôi, thì đã nên biết sẽ có kết quả ngày hôm nay!"
Nói xong, Ngô Đình Khải nghiêng mình đi tới bên cạnh Võ Hoàng, một chưởng nhanh như sấm chớp đánh xuống.
Trong chớp mắt, ngay khi Ngô Đình Khải ra tay, trên mặt Võ Hoàng lại lộ ra một tia tươi cười khác.
Chiến trận sát phạt, dùng mọi thủ đoạn.
Quỳ xuống thì đã là gì?
Chỉ cần có thể làm cho chiến tướng của quân nhân mất đi cảnh giác, mặc kệ có làm như thế nào cũng đều đáng giá!
Thứ mà chính mình mất đi chỉ là tôn nghiêm nhất thời mà thôi, mà đối