Gã thanh niên cởi trần suýt nữa thì tức giận đến hộc máu, đến cùng thì đầu trọc đang làm gì, đây đang là trên địa bàn của chính bọn họ, sao lại còn khép nép cứ như con cháu vậy.
Dưới đầu gối của người đàn ông là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, đây đều là lời mà thường ngày Đầu Trọc vẫn hay nói ở ngoài miệng.
Vậy mà sao gã vừa nhìn thấy người đàn ông này, đầu gối đã mềm rồi?
Gã thanh niên cởi trần càng nghĩ càng khó hiểu, dần dần lạc vào sự nghi ngờ bản thân cực mạnh, nghi ngờ năng lực lý giải của mình có vấn đề.
Ngô Đình Khải vừa bế Khiết Nhan lên, muốn thơm cô bé một cái, kết quả cô nhóc hoàn toàn không cảm động, vùng vẫy ở trong lồng ngực anh, muốn ra chơi cùng với các bạn nhỏ.
Lúc này, cô giáo Kim Hi Hạ đi tới bên cạnh, ôn tồn đề nghị: “Anh này, anh có thể cho bọn nhỏ đi vào trong học trước đã được không?”
Câu hỏi này, thật giống như Ngô Đình Khải mới là du côn chặn ở cổng không bằng.
Vừa nghe thấy lời của cô giáo, Khiết Nhan mới nhớ ra mình tới để đi học, bèn la hét nói muốn lên lớp.
Ngô Đình Khải cười khẽ xoa đầu nhỏ của cô nhóc, nói với cô giáo Kim Hi Hạ: “Được!”
Anh quay đầu về phía tên đầu trọc, nói: “Đi dọn dẹp sạch sẽ cổng lớn đi.
”
Lời nói của Ngô Đình Khải vừa dứt, tên đầu trọc ngay lập tức lết xác xông về phía cổng lớn của trường mẫu giáo, dùng hết sức lực toàn thân khuân vác vật nặng.
Lúc tên đầu trọc đi ngang qua gã thanh niên cởi trần kia, không nhịn được mà đạp mấy cước.
Chó chết, sao lại chọc phải tên khó chơi này!
Tự mày dây vào thì không nói, mày còn muốn kéo hết cả đám xuống nước nữa!
!
Rất nhanh, đám nhỏ đã ở dưới sự dẫn dắt của cô giáo đi vào hết, cũng chỉ còn lại một đám người lớn chờ ở bên ngoài.
Lúc này, mọi người bắt đầu đoán thân phận của Ngô Đình Khải.
Có người nói anh là một tay xã hội đen mới nổi, dù sao, người không sợ cả Vương Bách Từ cũng không nhiều.
Cũng có người nói anh là cao thủ võ thuật mới xuống núi, dù sao khả năng của anh mọi người đều đã biết rõ như ban ngày.
Ngay cả tay đấm vàng là Đầu Trọc này, sau khi nhìn thấy anh cũng phải lập tức quỳ xuống, chắc chắn không phải là hạng người bình thường.
Việc tiếp theo, cứ chờ xem anh với Vương Bách Từ mạnh mẽ quyết đấu.
Hai hổ đấu nhau, hẳn sẽ có một con bị thương.
Trận đấu tiếp theo, chắc chắn sẽ cực kỳ xuất sắc.
“Ầm!”
“Xịch xịch!”
“Brừ brừ!”
Lúc mọi người ở đây còn đang suy nghĩ linh tinh, tiếng máy xe liên tiếp gầm rú đã cắt ngang suy nghĩ của bọn họ.
Mọi người chuyển ánh mắt về phía cuối con phố này, chỉ thấy từng chiếc xe việt dã tạo hình cứng cáp điên cuồng lao tới đây.
Đa phần đám xe này đều đã bị thay đổi tiếng máy xe, đạp chân ga một cái là sẽ cực kỳ điếc tai, ồn đến mức cả con phố đều không yên ổn.
Những nơi đoàn xe này đi qua, người đi đường đều phải nhìn lại.
Rất nhanh, đoàn xe này đã dừng lại ở trước mặt đám người Ngô Đình Khải.
Nhìn thấy đoàn xe này tới, gã