Sói Trắng rất thông minh.
Vóc dáng của nó to hơn con ngao Tây Tạng, sức mạnh cũng lớn hơn, còn có cả loại móng vuốt sắc nhọn này nữa.
Nhưng mà, nó lại không thể hiện ra ngoài.
Nếu không phải Ngô Đình Khải đã quen với kiểu phong cách giấu dốt này của nó, thì chưa chắc đã phát hiện hiện ra động tác nhỏ này của nó.
Lúc này, giữa Sói Trắng và chó ngao Tây Tạng chỉ cách nhau một mét.
Gã đầu trọc liếc nhìn Sói Trắng, trong mắt toàn là khinh thường.
Thấy Sói Trắng xinh đẹp như vậy, gã ta cho rằng Sói Trắng chỉ là một con chó cưng.
Con ngao Tây Tạng này của gã, đã từng đánh qua với rất nhiều chó chiến đấu, toàn thắng!
Ở trong mắt của gã đầu trọc, sức chiến đấu của con ngao Tây Tạng này của gã ít nhất cũng phải tròn trăm phần trăm, gấp hai mươi lần Sói Trắng.
Trong mắt gã ta, Sói Trắng chỉ là một thứ vô dụng sức chiến đấu chỉ có năm.
Nhưng mà, một màn sau đó, lập tức phá vỡ tam quan của gã, phá hủy kiêu ngạo của gã.
Sói Trắng gầm nhẹ một tiếng, giống như một tia chớp màu trắng, lập tức nhào về phía ngao Tây Tạng.
Tốc độ của Sói Trắng cực nhanh, tốc độ phản ứng của con ngao Tây Tạng kia cũng không chậm.
Chân sau của con ngao Tây Tạng kia phát lực, nhằm về phía Sói Trắng.
Sói Trắng vừa mới lao tới trước người con ngao Tây Tạng kia, cái đuôi lập dựng lên, một móng vuốt bổ về phía con ngao Tây Tạng đã nâng đầu lên kia.
Cuối cùng, Sói Trắng vẫn nhanh hơn không chỉ một bậc.
Vuốt chó như cái móc sắt, mạnh mẽ mà cào vào thịt của con ngao Tây Tạng.
Mang theo quán tính thật lớn, móng vuốt của Sói Trắng dùng sức ép xuống, cào vào da thịt của con ngao Tây Tạng.
Ngao Tây Tạng ăn đau, dâng trào tâm huyết, muốn tiếp tục phản kháng.
Nhưng mà, chỗ cổ lại lập tức có một nỗi đau nhức bao trùm.
Thì ra, sau khi Sói Trắng đè ở trên người ngao Tây Tạng, lập tức há mồm cắn xé cổ của nó.
Cắn xuống một cái trước, sau đó ngẩng đầu xé rách.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Sói Trắng cũng đã xảy ra thay đổi.
Bình thường ánh mắt nó hiền hòa, nhìn qua giống như là một con chó cưng ngoan ngoãn hiền lành.
Lúc này, ánh mắt của nó còn hung ác hơn cả sói hoang đã đói bụng ba ngày.
Trong ánh mắt hung ác, lấp ló tia sắc bén dọa người.
Cảm nhận được vết thương trên người truyền đến nỗi đau trí mạng, con ngao Tây Tạng hoảng hốt!
Nó cũng không dám phản kháng nữa, vội vàng bò lên trên mặt đất, thấp giọng rên rỉ, phe phẩy cái đuôi, liều mạng làm hòa.
Trong thế giới động vật, con nào mạnh là vua.
Một khi chiến đấu mà phân ra được thắng bại, kẻ yếu sẽ lập tức phải cúi đầu xưng thần với kẻ mạnh.
Nhìn thấy con ngao Tây Tạng làm ra phản ứng như vậy, Sói Trắng mới vừa lòng mà thu lại móng vuốt.
Nó lùi về phía sau ba bước, ung dung thảnh thơi mà xoay người.
Sau đó, nó nhấc lên bàn chân nhỏ, lười biếng mà chạy chậm về phía Ngô Đình Khải.
Trong lúc chạy, nó nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã đầu trọc một cái.
Ánh mắt hung ác kia, dọa cho gã đầu trọc sợ tới mức thiếu chút nữa đái trong quần.
Trong lòng gã đầu trọc chấn động, con ngao Tây Tạng này, là giống ngao Tây Tạng rất xuất sắc mà gã ta đã chọn ra.
Từ khi nó sinh ra tới nay, chưa từng bại trận.
Những trận ác chiến thì đã từng chiến qua vô số trận, kinh nghiệm chiến đấu, tâm huyết, tính phối hợp cơ bắp không có chỗ nào mà không phải là đẳng cấp.
Lại không ngờ rằng, hôm nay không chỉ bại trận, mà còn bại nhanh như vậy, thảm như vậy!
Tại sao lại như thế chứ?
Sao có thể?
Con chó trắng này, đến cùng là giống loài gì vậy?
Sao sức chiến đấu lại mạnh mẽ đến như thế?
Gã đầu trọc liếc nhìn Sói Trắng, thật đáng tiếc, gã lại không thể nhận ra được.
Sói Trắng chạy chậm đến bên cạnh Ngô Đình Khải, lúc này, ánh mắt của nó đã lấy lại vẻ hiền lành lúc trước.
Nó lấy lòng mà nhìn Ngô Đình Khải, điên cuồng vẫy đuôi.
Giống như muốn nói: Giúp anh đánh một trận, dù sao anh cũng phải khen thưởng một chút chứ!
Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn nó một cái, nhấc chân đẩy nó ra.
Con chó chết tiệt này, đúng là chó không đổi được tính ăn phân, làm chút chuyện đã đòi chỗ tốt.
Ngô Đình Khải không để ý đến nó.
Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía gã đầu trọc, trầm giọng nói: “Là con nhà anh đá chó con nhà tôi trước, sau đó mới gây ra lần tranh chấp này.
”
“Chuyện thù vặt giữa hai đứa nhỏ, vốn là một chuyện rất nhỏ.
”
“Nhưng mà, các anh không chỉ dọa nạt con gái của tôi, còn dám nhục mạ con bé nữa.
”
“Một bạt tai vừa rồi kia, chỉ là một bài học nho nhỏ cho các anh mà thôi.
”
“Nếu như anh không phục, cứ việc tới tìm tôi, bất kể anh có thủ đoạn gì, tôi đều tiếp.
”
Nói tới đây, giọng điệu của Ngô Đình Khải dần dần rét lạnh: “Nếu như còn dám nói năng thô lỗ, tôi sẽ xé rách miệng các người!”
Giọng điệu của anh lạnh lẽo, không ai dám nghi ngờ tính chân