Lý Như Ý nhìn khuôn mặt đã chín chắn hơn trong trí nhớ của cô rất nhiều, im lặng mãi không nói.
“Ừm!”
Cô dựa vào lòng Ngô Đình Khải, khẽ gật đầu.
Liễu Vân Yến nhìn tình cảm nồng nàn giữa hai người, không dám lên tiếng vì sợ phá hỏng sự dịu dàng giữa họ.
Tầng hai trung tâm thương mại tổng hợp.
Khu vực này chủ yếu bán trang phục, mỗi một cửa hàng đều có nhân viên phục vụ bận rộn hướng dẫn khách.
Ba người đến đây là vì để đổi quần áo trên người Ngô Đình Khải.
Bọn họ đi vào một cửa hàng bình ổn giá, nguyên một bộ quần áo sẽ không vượt quá một ngàn.
Suy nghĩ của Lý Như Ý là: “Mặc đồ đắt tiền “làm gì, chẳng bằng cất tiền, để khi nào cần dùng gấp lại không có mà dùng.
Đương nhiên Ngô Đình Khải sẽ không để ý, chỉ cần là Lý Như Ý mua cho anh, anh đều thích cả.
Trong lúc Ngô Đình Khải đang thử đồ ở phòng thay đồ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau.
Anh vừa đi ra ngoài đã thấy Lý Như Ý đang giằng co với một nam một nữ.
Khuôn mặt của cô gái kia đỏ gay, xương gò má nhô cao lên, dáng vẻ rất chanh chua.
Mà đôi mắt người đàn ông thì lại lóe lên nham hiểm, nhìn Lý Như Ý không thân thiện, khóe môi nhếch lên nở nụ cười kỳ quái.
Ngô Đình Khải biết cô gái này, là con gái của bác Lý Như Ý, là em họ cô, tên là Lý Thiên Ân.
Còn về người đàn ông kia thì Ngô Đình Khải không có ấn tượng, có lẽ là bạn trai mới của cô ta!
Anh bước đến bên cạnh Lý Như Ý, khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh thấy vẻ mặt Lý Như Ý khác thường, hiển nhiên là nổi giận rồi.
Lý Như Ý còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một giọng nói khắc nghiệt chua ngoa vang lên: “Chao ôi, tôi còn tưởng rằng là ai đấy, thì ra là cái thằng nghèo rớt mồng tơi anh à!”
“Cô à, tôi thấy cô cũng xứng lắm, vì một thằng khố rách áo ôm mà biến cuộc sống của mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ, em gái thật sự rất đau lòng đấy.
”
Lý Thiên Ân vuốt bộ quần áo mới thay trên người Ngô Đình Khải, châm chọc nói:
“Chậc chậc chậc, ngay cả mua quần áo cũng chỉ mua nổi quần áo mà chỉ ăn xin mới thèm mặc, đúng là tội nghiệp!”
Lý Như Ý giận dữ mắng một tiếng: “Đủ rồi đó Lý Thiên Ân, cô còn chưa thôi đi?”
“Không để yên!” Lý Thiên Ân khinh thường cười nhạo, kéo người đàn ông bên cạnh đến, đôi tay cô ta ôm cánh tay người đàn ông tỏ vẻ chim nhỏ nép vào người.
Rồi sau đó khuôn mặt cô ta ngập tràn hạnh phúc, nói: “Một người đàn ông không muốn tiêu tiền cho cô vốn không có tư cách nói yêu cô.
”
“Nhìn thấy bạn trai tôi không, nhìn thấy cửa hàng xa xỉ phía sau cửa hàng này không, lát nữa bạn trai tôi sẽ mua cho tôi vài bộ đồ mới.
”
“Cũng không đắt lắm, chỉ mười