Nghe xong những lời Lý Như Ý nói, Ngô Đình Khải thở dài không thôi.
Ở thành phố Thục, nhà họ Lý đứng trên đài vinh quang đã nhiều năm, không ngờ hôm nay lại sa sút đến mức này.
Mới có vài năm thôi mà bên trong đã mục nát.
Đúng lúc này, giọng nói của Lý Thiên Ân từ sau lưng họ truyền đến: "Lý Như Ý, cô có tư cách gì để nói tôi?"
"Cho dù tôi có đáng thương thế nào cũng còn hơn cô đi theo cái tên nghèo kiết xác kia!"
"Ông nội bệnh nặng, cô vẫn còn đi dạo phố với tên nghèo kiết này, cô có còn lương tâm không?"
Lý Như Ý đột nhiên quay người lại, vội vàng chạy tới chỗ Lý Thiên Ân, lo lắng hỏi: "Ông nội bị làm sao?"
Cô biết sức khỏe của ông nội không được tốt, nhưng không biết tình trạng của ông bây giờ thế nào.
"Sao vậy?" Lý Thiên Ân căm hận liếc nhìn Lý Như Ý: "Còn không phải vì bị cô chọc tức, nếu cô không có thai trước khi kết hôn, làm mất thể diện của nhà họ Lý, thì sức khỏe của ông nội vẫn tốt như trước.
"
Những lời cô ta nói ra đều là chỉ trích, trong mắt đầy vẻ căm thù.
Cho dù là ai khi bị nói toạc ra tâm tư, cũng sẽ thẹn quá hóa giận, huống chi cô ta là một người chanh chua.
Lý Thiên Ân nhìn Lý Như Ý như sắp khóc, cô ta cười một cách kỳ quái, hỏi: "Chẳng phải cô rất hiếu thảo sao? Tự mình về mà xem!"
Nói xong, cô ta khoác tay ban trai, xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi cô ta xoay người lại thì phát hiện Ngô Đình Khải đã đứng phía sau tự lúc nào, chặn đường họ.
Không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Lý Thiên Ân và bạn trai cô ta, Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: "Ông Lý đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng đi!"
Lý Thiên Ân thầm nghĩ Ngô Đình Khải vẫn là Ngô Đình Khải của trước kia, cô ta chống nạng, không chút sợ hãi nói: "Tôi không nói thì sao, anh cắn tôi chắc?"
"Tôi! "
Cô ta chưa kịp nói câu tiếp theo thì đột nhiên hóa thành người câm!
Bởi vì cổ họng của cô ta đã bị bóp chặt.
Ngô Đình Khải bóp cổ Lý Thiên Ân, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng đã giết không ít phụ nữ!"
Sát ý trong mắt ngưng tụ lại, khiến Lý Thiên Ân cảm thấy như sắp rơi xuống hầm băng.
Anh thực sự chịu hết nổi sự khiêu khích, nhục mạ của người phụ nữ này rồi, cô ta là cái thá gì, chỉ là một con kiến hôi.
Cái gọi là viên ngọc quý trên tay, trong mắt anh không đáng giá một xu.
Hơn nữa, lời nói của Ngô Đình Khải cũng không phải chỉ để hù dọa Lý Thiên Ân.
Trên chiến trường, phe địch có rất nhiều nữ tướng, họ đều có sức chiến đấu kinh người, mức độ tàn nhẫn lại càng khiến người ta ngạc nhiên.
Trong thế giới ngầm phương Tây, nhiều băng đảng xã hội đen có sức chiến đấu đáng ngạc nhiên, phương thức giết người của chúng còn kỳ quái hơn.
Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nghe được tin tức có rất nhiều nữ đặc