Trong sảnh lớn, Giang Uyển Quân có hơi choáng váng.
Bà ấy không ngờ rằng trong sảnh lại có nhiều người đến như vậy.
Ngoại trừ chủ nhà tạm thời là Lý Cơ Uy ra thì con cái của bà cả đều đến hết cả.
Còn có những người hóng hớt thì đang đi về phía này.
Mặt Giang Uyển Quân trầm xuống, nhìn qua Vương Minh Ngọc, trầm giọng nói: “Chị, chị đây là ý gì?”
Ý gì, đương nhiên là không để cho cô sống yên ổn rồi!
Vương Minh Ngọc mỉm cười: “Nghe nói em tìm được một mối hôn nhân cho Như Ý, chúng tôi đặc biệt đến đây xem xem là cậu ấm nhà nào không có mắt!”
“Ồ, ngại quá em ơi, thật xin lỗi, chị lỡ miệng.
”
“Ý chị là cậu ấm nhà nào thật sáng mắt!”
Giang Uyển Quân đen mặt, nhưng vì Trương Cảnh Hàn đang ở đây nên bà ấy không nổi giận.
Bà ấy lạnh lùng cười, nói: “Được thôi, vậy thì vất vả cho chị rồi!”
“Ân tình của chị, em sẽ khắc ghi trong lòng rồi từ từ báo đáp.
”
Vương Minh Ngọc cũng không phải thiện lành gì, bà ta mỉm cười nói: “Được, em nhớ là được.
”
Ngô Đình Khải nhìn thấy màn đấu đá ngầm này thì nhớ lại lời đề nghị mà anh thấy trước đây: dòng họ quá lớn, thường đấu đá lẫn nhau, bá chiếm tài nguyên xã hội nghiêm trọng, lại không tạo ra được bao nhiêu vật chất có giá trị, đề nghị chỉnh đốn lại các dòng họ lớn.
Xem ra, đúng là phải ra tay dọn dẹp những dòng họ không hợp quy tắc rồi!
Giang Uyển Quân mang theo vài người vào đại sảnh, sảnh hai bên đều có người hóng hớt ngồi đầy.
So với Ngô Đình Khải thân cô thế cô thì sự xuất hiện của Trương Cảnh Hàn đã là có thành ý rồi!
Cậu ta không chỉ mang rất nhiều quà mà còn mời một người râu tóc bạc phơ đến, xem ra là một người già đức cao vọng trọng.
Trông cậu ta có vẻ là đến đưa sính lễ đính hôn.
Giang Uyển Cầm trò chuyện với phụ huynh nhà họ Trương trước rồi sau đó cười nói: “Vẫn nên để bọn trẻ nói vài câu đi!”
Lúc này, một cậu ấm trong sảnh phải đứng lên, anh ta lớn tiếng nói: “Bà hai, bình thường anh Cảnh Hàn khiêm tốn, không biết khen bản thân, mấy anh em chúng tôi giúp cậu ta nói vài câu được không?”
Giang Uyển Quân ngạc nhiên nhìn cậu ấm này, ngờ vực hỏi: “Cậu là?”
Cậu ấm đó cười nói: “Tôi là con trai của Lữ Duy Minh chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Hưng, Lữ Minh Nhạc!”
“Nghe nói ông cụ nhà họ Lý bệnh rồi, hôm nay đặc biệt đến thăm.
”
Anh ta vừa nói lời này ra, những người nhàn hạ trong sảnh hai bên như ong vỡ tổ.
“Cái gì? Anh ta là cậu ấm tập đoàn Long Hưng? Nghe nói mấy năm nay anh ta đầu tư vào rất nhiều sản nghiệp, vốn đã nhân gấp mấy lần