Có nhân vật số một của thành phố Thục là Tần Tất An trấn giữ, những kẻ khác cũng không dám đứng ra gây hấn với Ngô Đình Khải nữa.
Người ngồi đây đều không phải kẻ mù, đều nhìn ra được quan hệ thân thiết giữa Ngô Đình Khải và Tần Tất An.
Dù có muốn nhắm vào Ngô Đình Khải thì cũng không phải là bây giờ.
Nhìn Ngô Đình Khải đang thoải mái ngồi ở bàn chủ, Tiền Nhất Nam tức đến ngứa răng, cậu ta nhìn Ngô Đình Khải với vẻ nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể nhào lên cắn anh một ngụm.
Thế nhưng, một khắc sau, cậu ta đã sợ rồi!
Ngô Đình Khải thuận theo ánh nhìn bắn đến sau lưng mình mà nhìn qua, vừa vặn đối mắt với Tiền Nhất Nam.
Tiền Nhất Nam thầm khiếp sợ, muốn cúi đầu tránh né ánh mắt của Ngô Đình Khải, lại phát hiện ánh mắt của Ngô Đình Khải chỉ dừng lại mấy giây trên người cậu ta rồi rời đi.
Tựa như, cậu ta đường đường là cậu Tiền của thành phố Thục nhưng cũng chỉ là một đám không khí trong mắt của Ngô Đình Khải.
Thái độ chẳng thèm để mắt đến này của Ngô Đình Khải khiến Tiền Nhất Nam rất tổn thương.
Tiền Nhất Nam thầm kêu gào trong lòng: Hãy đợi đấy, Hoa Hồng Đen sắp đến rồi, để xem mày lên mặt được bao lâu.
…
Thời gian trôi qua, bữa tiệc tối dần kết thúc.
Mặc dù mọi người đều có tính toàn riêng của mình, nhưng cũng không dám quá mức phách lối dưới mí mắt của Tần Tất An.
Vì thế, bầu không khí của bữa tiệc tối cũng xem như hài hoà.
Ngô Đình Khải gắp một miếng thịt cá, cẩn thận gỡ hết xương cá ra rồi dùng muỗng nghiền nhỏ thịt cá.
Làm xong, anh mới mồ hôi đầy đầu mà cầm muỗng lên, cẩn thận đưa thịt cá vào miệng nhỏ đã mở lớn của Khiết Nhan.
Anh lau mồ hôi trên trán, than thở một tiếng: Nuôi con thật không dễ dàng.
“Loảng xoảng!”
Chiếc muỗng trong tay Kỷ Thừa Phát rơi vào trong chén sứ, lúc này anh ta mới từ trong trạng thái ngây ngốc lấy lại tinh thần.
Đây, đây, đây, đây là Long soái?
Đây là chiến thần máu lạnh mỗi tay là một cái đầu lâu trên chiến trường kia đó sao?
Mẹ nó chứ thay đổi này lớn quá rồi đấy!
“Chú ơi, chú là đồ ngốc à?”
Kỷ Thừa Phát vừa mới bình tĩnh lại từ nỗi khiếp sợ, không chú ý đến câu nói mềm mại dễ thương này.
“Đang nói chuyện với cậu đó!” Bên tai Kỷ Thừa Phát chợt vang lên giọng nói không mấy tốt lành.
Anh ta hoảng hốt ngẩng đầu lên, phát hiện Ngô Đình Khải đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt không có ý tốt.
Nhìn thấy ánh mắt thân thuộc này, Kỷ Thừa Phát lập tức nhớ đến những ngày tháng bị Ngô Đình Khải huấn luyện đặc biệt trong quân đội, bây giờ nhớ lại vẫn thấy da đầu ngứa ran.
Anh ta dời mắt đi, nhìn thấy cục cưng của Long soái đang mở to đôi mắt đen láy, nhìn mình với vẻ tò mò.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, trên mặt Kỷ Thừa Phát không kìm được nở nụ cười.
Anh ta cười nói: